Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1570 - Chương 1570. Hạo Khí Trở Về Trời Cao Nhưng Tấm Lòng Son Chiếu Rọi Thiên Cổ (4)

Chương 1570. Hạo khí trở về trời cao nhưng tấm lòng son chiếu rọi thiên cổ (4) Chương 1570. Hạo khí trở về trời cao nhưng tấm lòng son chiếu rọi thiên cổ (4)

Hạo khí trở về trời cao nhưng tấm lòng son chiếu rọi thiên cổ (4)

Điều này không có gì kỳ quái.

Chỉ là nó xảy ra trên người Thượng Quan Thừa tướng khiến Mạnh lão khó chấp nhận.

Dù sao, Thượng Quan Thừa tướng đa phần cũng xuất hiện với thân phận Thừa tướng, chứ không phải với thân phận là một bán thánh Nho gia.

"Mạnh lão, học trò muốn cầu đạo."

Thượng Quan Thừa tướng lặp lại mục đích đến của mình một lần nữa.

"Cầu thánh đạo của Mạnh lão.”

Mạnh lão lập tức lộ vẻ xúc động.

"Cầu thánh đạo của ta? Ngươi có biết thánh đạo của ta là gì không?”

"Học trò muốn cầu đạo.”

Mạnh lão hít sâu một hơi.

Thượng Quan Thừa tướng như vậy, đương nhiên là biết thánh đạo của ông ta là gì.

Cho dù như vậy, ông ta vẫn muốn cầu đạo.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Mười lăm phút sau.

Nhìn Thượng Quan Thừa tướng đang quỳ gối trước mặt, ánh mắt của Mạnh Lão đã hoàn toàn khác trước.

"Thượng Quan Vân, ngươi không được coi là học trò của ta, nhưng ngươi là một Nho sinh chân chính.”

Mạnh lão đứng dậy, chỉnh lại y quan, hành lễ với Thượng Quan Thừa tướng.

Sau đó, ông ta lập tức nói: "Nhưng thánh đạo của ta, không thể truyền cho ngươi.”

Thượng Quan Thừa tướng nhìn về phía Mạnh lão với vẻ thất vọng.

Mạnh lão nói: "Không phải ta của mình mình quý, mà là thánh đạo vốn không thể khinh truyền, phải tự ngươi đi lĩnh ngộ.”

Thượng Quan Thừa tướng không giấu được sự thất vọng.

"Mạnh lão, ta đã thử, nhưng ta không thể ngộ ra được."

“Thánh đạo trân quý như vậy, há là thứ có thể dễ dàng ngộ ra?” Mạnh lão lắc đầu nói: “Ngươi chắc chắn người của gia tộc Thượng Quan vẫn chưa tới Tây Đại Lục?”

"Ta chắc chắn, phía bên Will có ba vị thần linh của Tây Đại Lục tọa trấn, bọn họ cho rằng có thần linh bảo vệ, an toàn của những người đó sẽ hoàn toàn được đảm bảo.”

"Hoàn toàn đảm bảo?"

Mạnh lão tự lẩm bẩm vài câu, sau đó cười nhạt thành tiếng.

"Thủ Nghĩa Chi Đạo, không thể ngộ ra được, chỉ có thể tự mình ngươi đi xem. Ta không dạy nổi ngươi nhưng ta có thể khiến ngươi biết thế nào mới là Thủ Nghĩ Chi Đạo chân chính. Thượng Quan Vân, ta sẽ cùng ngươi đi."

Thượng Quan Thừa tướng lộ vẻ xúc động: "Mạnh lão, làm sao có thể? Đây là chuyện nhà của ta.”

“Nói nhảm, ngươi là Thừa tướng của Đại Càn, chấp quản thiên hạ, chuyện nhà đâu ra?” Mạnh lão mắng: “Lão phu không phải là vì ngươi, lão phu cũng muốn xem xem, thần linh của Tây Đại Lục có thể địch nổi với thánh nhân Nho gia ta không?”

"Thánh nhân?"

"Vào thời khắc ta động dụng Thủ Nghĩa Chi Đạo, ta bèn là thánh nhân.”

Sau đó, bèn là thời kỳ chết của ông ta.

Ngụy Quân chắc chắn rất muốn Chủ Nghĩa Chi Đạo.

Đáng tiếc, Ngụy Quân đã trực tiếp bỏ qua quá trình này và đã thành thánh rồi...

"Ta vốn định sử dụng cơ duyên thành thánh của mình vào thời khắc Đại Càn nguy cấp nhất, ta vốn hy vọng khiến mình trở thành người then chốt trong một trận đại chiến, trong lòng thư sinh nào mà chẳng có mộng anh hùng chứ?” Mạnh lão tự chế giễu, nhưng ông ta lập tức lắc đầu nói: “Nho gia có Tiểu Phương, có Ngụy Quân, có người kế tục, việc ngăn cơn sóng dữ để cho bọn họ làm vậy. Thượng Quan Vân, nhớ cho kỹ.”

Thượng Quan Thừa tướng lại quỳ lạy Mạnh lão.

"Học trò xin ghi nhớ.”

Mạnh lão nhắm mắt lại, một lúc sau ông ta múa bút vẩy mực, để lại một bản vẽ, tặng cho Thượng Quan Thừa tướng.

"Đem đi sao chép một đêm, có lẽ có thể lĩnh ngộ được một chút, Ngày mai, chúng ta sẽ chính thức khởi hành, đi về phía tây.”

Thượng Quan Thừa tướng chăm chú nhìn, những gì Mạnh lão viết chính là sự lý giải của ông ta về Thủ Nghĩa Chi Đạo.

Cũng là lời tự bạch của ông ta:

"Sinh mệnh, là thứ mà ta cần; nghĩa, cũng là thứ mà ta cần, nhưng nếu cả hai không thể đồng thời có được, thế thì ta chọn lấy nghĩa mà bỏ sinh mệnh."

Kể từ khi xác định thánh đạo của mình, Mạnh lão biết rằng mình sớm muộn gì cũng phải chết.

Nhưng ông ta chấp nhận số phận này.

Có thể chết vào thời điểm mình mạnh nhất, là một điều may mắn.

Có thể chết trong trận chiến tận trung vì nước, là một điều may mắn.

Có thể có cơ hội tái tạo ra một vị thánh nhân Nho gia trước khi chết, là một điều may mắn.

Vì vậy, chết có gì sợ?

“Đời này, lão phu tài hoa có hạn, thiên phú có hạn, năng lực có hạn, cơ duyên có hạn, sống tạm bợ đến nay, chưa từng báo đáp quốc gia.”

“May mà có người kế tục, may mà đạo ta không cô độc.”

"Thượng Quan Vân, đi đi, lão phu cũng phải cáo biệt với người thân bằng hữu của mình.”

Trân trọng cuộc tụ họp cuối cùng.

Sau đó, lao tới cuộc hẹn với cái chết.

Hạo khí trở về trời cao nhưng tấm lòng son chiếu rọi thiên cổ.

Đời này chưa báo quốc thì chết đi phải làm linh hồn trung thành để bù đắp.

Ngày hôm nay, Mạnh lão không tiếp tục bế quan nữa.

Trên thực tế, ông ta cũng đã cảm nhận được nút thắt cổ chai của mình.

Mặc dù hoàn cảnh đất trời có thay đổi khiến cường giả đột phá dễ dàng hơn, Châu Phân Phương cũng dễ dàng tiến cấp thành thánh nhân Nho gia dưới chỉ điểm của Ngụy Quân, Vương Hải dưới sự giúp đỡ của Sa Vị cũng trở thành thánh nhân Nho gia.

Nhưng sự thật chứng minh, mặc dù hoàn cảnh môi trường giống nhau nhưng sau khi ngươi nỗ lực sẽ càng thấy được tầm quan trọng của thiên phú.

Thứ mà Ngụy Quân đã chỉ điểm cho Châu Phân Phương, sau đó Châu Phân Phương cũng chia sẻ cho Mạnh lão.

Có phát triển.

Nhưng không nhiều.

Mạnh lão nhận ra rằng nếu mình muốn đột phá trở thành thánh nhân Ngo gia một cách bình thường, khả năng cao là không thể.

Ông ta đã bỏ cuộc.

Có điều không tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment