Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1571 - Chương 1571. Khí Phách Kẻ Sĩ, Hy Sinh Vì Nghĩa Lớn (1)

Chương 1571. Khí phách kẻ sĩ, hy sinh vì nghĩa lớn (1) Chương 1571. Khí phách kẻ sĩ, hy sinh vì nghĩa lớn (1)

Khí phách kẻ sĩ, hy sinh vì nghĩa lớn (1)

Là nội tình lớn nhất của Mạnh gia, cũng là lão tổ tông của Mạnh Giai, Mạnh lão biết những người khác của Mạnh gia không có tiềm lực quá lớn, vì vậy ông ta đã giành nhiều tâm huyết hơn cho cháu gái Mạnh Giai của mình.

Trước khi lao vào chỗ chết, Mạnh lão vẫn giành thời gian cuối cũng cho Mạnh Giai.

Nhìn thấy khí chất ngày càng lão luyện trên người Mạnh Giai, cùng với phong cách nữ cường nhân ngày càng được lộ ra, Mạnh lão vô cùng an lòng, nhưng cũng có chút lo lắng.

“Giai Giai, khí thế trên người cháu dường như ngày càng mạnh rồi.” Mạnh lão khen ngợi.

Mạnh Giai vừa pha trà cho Mạnh lão, vừa cười nói: “Ông nội, Bạch đại nhân hiện tại đang bế quan, trước khi bế quan đã giao cho con tạm quản lý Lục Phiến môn. Hơn nữa Bạch tỷ tỷ không có ham muốn lớn với quyền lực, sau này khả năng lớn cũng là giao Lục Phiến môn vào tay con. Nếu con không có chút quan uy sẽ trấn áp không nổi những kẻ lõi đời phía dưới.”

Lục Phiến môn không phải là một cơ cấu đặc biệt lợi hại, ít nhất là không thể so sánh với An Toàn Tư.

Nhưng quản lý Lục Phiến môn, ở triều đình Đại Càn, cũng hoàn toàn là một đại lão chính đàn không thể xem thường.

Mạnh Giai có thể làm đến bước này là điều mà trước đây Mạnh lão không ngớ tới.

“Ta nhớ trước đây mối quan hệ của con và Bạch Khuynh Tâm không tốt.” Mạnh lão nói.

Mạnh Giai gật đầu nói: "Trước đây là con lòng dạ hẹp hòi, ghen tị Bạch tỷ tỷ có năng lực mạnh, điểm nào cũng mạnh hơn con. Sau này bị Ngụy Quân Ngụy đại nhân đánh đòn cảnh tỉnh, con mới nhìn rõ tâm tư đen tối trong lòng mình. Sau đó, Ngụy đại nhân cứu ông nội một mạng, cũng thức tỉnh nhân tính của con. Nhìn thấy người hiền thì noi theo, thấy kẻ không hiền thì xem xét lại mình. Chuyện ông nội người giáo dục con từ nhỏ, cho đến lúc đó con mới đột nhiên hiểu được, sau đó sống một cuộc sống mới.”

Vì vậy, Mạnh Giai cảm kích Ngụy Quân từ tận đáy lòng, thậm chí còn sùng bái hắn.

Đối với Bạch Khuynh Tâm thì lại có sự áy náy sâu sắc, còn có sự biết ơn tương tự, bởi vì Bạch Khuynh Tâm không hề ghi hận với những việc nàng đã làm trong quá khứ, mà ngược lại còn đề bạt nàng ta rất nhiều.

Mặc dù thực tế Bạch Khuynh Tâm căn bản không coi nàng ta là gì, chỉ là nhìn thấy thái độ của nàng ta đối với Ngụy Quân khá tốt nên cũng chiếu cố nàng ta hơn một chút.

Nhưng một chút thiện ý của người cấp trên là đủ để thay đổi vận mệnh của người cấp dưới.

Nghe thấy Mạnh Giai nói như vậy, Mạnh lão cũng chậm rãi gật gật đầu.

“Nhìn thấy người hiền thì noi theo, thấy kẻ không hiền thì xem xét lại mình. Thánh nhân dạy bảo rất đúng, nhưng người thực sự có thể làm được không có mấy người.” Mạnh lão cảm khái.

"Ý ông nội nói là trước đây bản thân con chưa làm được, là sau khi gặp Ngụy đại nhân, con mới dần dần thay đổi mình. Ghen ghét Bạch tỷ tỷ không thể khiến con ưu tú hơn tỷ ấy, con nên sắp xếp lại tâm thái và vị trí của mình, như vậy mới có thể sống tốt cuộc đời mình.”

"Con có thể nghĩ như vậy, ông nội rất vui mừng. Giai Giai, con xuất sắc hơn những gì ông dự liệu, cũng có được thành tựu khiến ta kinh ngạc. Hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này thành tựu của cháu sẽ càng lớn hơn.”

Mạnh Giai nhìn về phía Mạnh lão với vẻ nghi ngờ.

Mạnh lão giải thích: "Công chúa Minh Châu sẽ kế thừa vị trí của Thượng Quan Thừa tướng, nàng ta lôi kéo con, cũng sẽ ban cho con một vị trí cao hơn và quyền lực lớn hơn.”

“Cái gì?” Mạnh Giai sửng sốt: “Ông nội, người chắc chắn sao?”

"Chắc chắn."

"Sao có thể như vậy?"

Mạnh Giai rất ngạc nhiên.

Đối với nàng ta mà nói Công chúa Minh Châu lên vị quả thực là một chuyện tốt, bởi vì mối quan hệ của nàng ta với Công chúa Minh Châu thật sự không tệ, hơn nữa trong mắt người đời, nàng ta quả thực cũng là người ủng hộ Công chúa Minh Châu.

Trên thực tế, hầu hết các quan nữ trong triều đều là người ủng hộ Công chúa Minh Châu.

Mặc dù ở trong lòng, Mạnh Giai thực coi mình là người của Ngụy Quân.

Nhưng không quan trọng.

Khái niệm Ngụy đảng này chỉ tồn lại trong sự hiểu ngầm, không có ai từng thực sự dựng qua đại cờ của Ngụy đảng.

Mạnh lão không giải thích lý do vì sao Công chúa Minh Châu lên vị, ông ta chỉ xoa đầu Mạnh Giai, cảm khái nói: “Giai Giai, sau này vị trí của con sẽ ngày càng cao, thế giới mà con tiếp xúc cũng sẽ càng lớn, phong cảnh mà con nhìn thấy cũng sẽ ngày càng tráng lệ. Tương tự, người mà con quen biết cũng sẽ càng ưu tú, thậm chí còn ưu tú hơn mình nhiều. Vì vậy, ông nội muốn nói với con một chuyện.”

Mạnh Giai nhìn Mạnh lão với vẻ nghi hoặc, không hiểu sao hôm nay ông nội lại nói với mình những lời kỳ quái như vậy.

Mạnh lão cũng không giải thích, chỉ kiên nhẫn căn dặn: "Giai Giai, hãy nhớ, học cách chấp nhận sự tầm thường của mình.”

Mạnh Giai: "..."

“Giai Gai, thế giới này chưa bao giờ công bằng. Có người sinh ra đã hào quang vạn trượng, có người trời sinh đã học một lần là biết, có người thì tốc độ tu luyện một ngày ngàn dặm, có người sinh ra đã có thể có được địa vị và tài phú mà những người khác phấn đấu cả đời cũng không được. Không phải mỗi người đều có thể trở thành nhân vật chính, sự trưởng thành thực thụ là chúng ta bắt đầu tiếp nhận sự tầm thường của mình, không còn cho rằng mình là người trời sinh ra để làm việc lớn mà chẳng thèm ngó tới những việc nhỏ nhặt xung quanh mình.”

Bình Luận (0)
Comment