Đổng Thái sư trung quân ái quốc (1)
Nếu không phải lần này Đổng đại tướng quân đột nhiên xuất hiện, thì ngay cả Ngụy Quân cũng sẽ bỏ sót sự tồn tại của hắn.
Quả thật là quá mức không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mà sau khi Ngụy Quân lọc một lượt tư liệu về Đổng đại tướng quân, Ngụy Quân bỗng nhiên ý thức được điều không bình thường.
Điểm không bình thường nhất chính là —— Bắc Lương Đạo cho dù là khổ cực hẻo lánh nhất, đó cũng là một trong mười đạo của thiên hạ.
Đổng đại tướng quân có không có cảm giác tồn tại đến đâu, cũng là một trong số ít các vị đại tướng quân của quân đội Đại Càn quân.
Kiểu quan chức biên cương quyền cao chức trọng này, trấn áp một đạo, tự thành một phái, cho dù hắn có khiêm tốn đến đâu, cũng tuyệt đối không đáng bị bỏ sót.
Nhưng mà Đổng đại tướng quân đã bị bỏ sót.
Đại Càn quân đội trong khoảng thời gian qua, cũng tính là trải qua không ít đại sự, trong đó rất nhiều chuyện Ngụy Quân đều có tham dự.
Nhưng mà trong những đại sự này, Đổng đại tướng quân chưa từng xuất hiện qua.
Bản thân điều này rất không bình thường.
Bây giờ Đổng đại tướng quân lại đột nhiên xuất hiện.
Lại càng thêm không bình thường.
Lời Tô Lang Gia nói, cũng đã chứng thực cho suy đoán của Ngụy Quân.
Tô Lang Gia nhìn Minh Châu công chúa một cái, do dự một chút, nhưng hiện tại mọi người đều là người một phe, hơn nữa cần phải đoàn kết một lòng, mới có thể cải thiện cục diện trước mắt, cho nên hắn cũng không có cố ý lấp lửng, trực tiếp nói thẳng: "Trong quân đội vẫn luôn có lời đồn, nói rằng vết thương của lão Đổng không phải bị trong chiến tranh vệ quốc, mà là bị Hoàng thất gài bẫy."
Ngụy Quân trực tiếp “hay lắm”, nhìn về phía Minh Châu công chúa.
Minh Châu công chúa vẻ mặt không thay đổi, giọng điệu cũng mười phần bình tĩnh: "Ta thanh minh một chút, cái này không phải lời đồn."
Ngụy Quân vừa uống một nửa ngụm trà, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.
Thần mẹ nó cái này không phải lời đồn.
Mặc dù rất hợp lý.
Nhưng cái này cũng ưu tú quá rồi.
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Ngụy Quân hỏi.
Minh Châu công chúa thản nhiên nói: "Đổng đại tướng quân không giống với Tô soái bọn họ, là hào tộc lập nghiệp bản địa Bắc Lương Đạo, kết giao tốt với dị tộc, trước khi tham gia chiến tranh vệ quốc, quân công lớn nhất là trấn áp khởi nghĩa của nội bộ Đại Càn. Sau lại chiến tranh vệ quốc bùng nổ, Đổng đại tướng quân tham chiến, kết bè kết cánh, loại trừ kẻ trái ý mình, tư tưởng bè phái rất mạnh, sau đó còn đem ích lợi bản thân đặt trước đại cục, nhiều lần kháng mệnh. Phụ hoàng của ta nhịn hắn vài lần, cuối cùng không nhịn được nữa, liền ra tay đối với hắn."
Đối với lời Minh Châu công chúa nói, Ngụy Quân không tin hoàn toàn.
Hắn nhìn về phía Tô Lang Gia.
Tô Lang Gia nói một phiên bản hoàn toàn khác với Minh Châu công chúa.
"Lão Đổng thiên phú dị bẩm, trời sinh thần lực, hơn nữa có dũng có mưu. Trong lúc chiến tranh vệ quốc, chiến công lão Đổng lập được không ít hơn ta. Mỗi một Đại tướng quân đều là phong dựa vào chiến công, không có đi cửa sau. Có điều quả thật lão Đổng tự thành lập một phòng tuyến riêng ở trong quân đội, cũng không dựa vào bất kỳ một đảng nào trong triều, hơn nữa chiến tranh vệ quốc còn chưa kết thúc, đã chủ động thỉnh cầu tiên đế phong ấn tại Bắc Lương. Tiếp sau đó, chính là lão Đổng bỗng nhiên bắt đầu bệnh nặng triền miên."
Ngụy Quân chớp mắt.
Hiểu rõ rồi.
Hai phiên bản này, Ngụy Quân tất nhiên có khuynh hướng tin tưởng phiên bản của Tô Lang Gia.
Nhưng phiên bản của Minh Châu công chúa cũng không thể nói là bịa đặt.
Bọn họ là xuất phát từ lập trường khác nhau.
Minh Châu công chúa đương nhiên đứng ở bên phía Hoàng thất, nói thay cho phụ hoàng của mình.
Mà Tô Lang Gia và Đổng đại tướng quân đều là Đại tướng quân, mặc dù Tô Lang Gia cũng trung thành và tận tâm đối với tiên đế, nhưng góc nhìn mà hắn trần thuật thì thiên hướng về lập trường của Đổng đại tướng quân hơn.
Tổng hợp lại một chút cách nói bọn họ, chân tướng đại khái chính là Đổng đại tướng quân có quân công lớn lao, nhưng không nghe lời lắm, không phải một con chó ngoan. Tiên đế qua cầu rút ván, không muốn bồi dưỡng một tên có lòng phản nghịch.
Đứng ở trên lập trường mỗi bên, thật ra không thể nói ai sai.
Nhưng đứng trên lập tường của bản thân bọn họ, đối phương khẳng định là sai.
Sau khi hiểu rõ tầng liên hệ này, Ngụy Quân nhíu mày.
Hắn liên lạc với Châu Phân Phương một chút, hỏi chuyện Châu Phân Phương năm đó xem bệnh cho Đổng đại tướng quân.
Câu trả lời Châu Phân Phương, khiến cho Ngụy Quân lại trực tiếp hô “hay lắm”.
"Ngươi nói Đổng mập mạp? Trước khi ta đi xem Đổng mập mạp, Hoàng đế nói với ta tuyệt đối không thể cứu hắn. Sau đó sau khi ta gặp được Đổng mập mạp, phát hiện vốn dĩ không cần ta cứu, Đổng mập mạp không có bệnh gì cả. Hoàng đế và Đổng mập mạp chó cắn chó, một người nghĩ rằng đối phương sắp chết, một người để cho đối phương nghĩ rằng mình sắp chết, đều không phải là thứ gì tốt."
Ngụy Quân: ". . ."
Rất mẹ nó chân thật.
Minh Châu công chúa và Tô Lang Gia cũng đã nghe được câu trả lời của Châu Phân Phương.
Vẻ mặt của bọn họ cũng có chút phức tạp.
Nội tình này. . . Còn chấn động hơn so với suy nghĩ của bọn hắn.
Ngụy Quân ngẫm nghĩ, sau đó nghi hoặc nói: "Nói như vậy, Đổng đại tướng quân hẳn là hận triều đình? Hắn sẽ làm việc cho triều đình sao?"