Đổng Thái sư trung quân ái quốc (2)
Minh Châu công chúa lắc đầu nói: "Cũng không chắc, Đổng đại tướng quân và phụ hoàng ta khả năng có hiềm khích, nhưng hẳn là vẫn có cảm tình đối với Đại Càn, bằng không lúc trước cũng sẽ không tham gia chiến tranh vệ quốc. Hơn nữa Nhị thúc làm Hoàng đế vài năm, Đổng đại tướng quân chưa từng gây chuyện gì."
"Cho nên, lần bùng nổ này của Đổng đại tướng quân đáng để tin tưởng?" Ngụy Quân hỏi.
Hắn không hiểu biết nhiều về Đổng đại tướng quân, ở phương diện này hắn càng tin tưởng phán đoán của Tô Lang Gia và Minh Châu công chúa hơn.
Minh Châu công chúa không trả lời, nàng đang suy ngẫm vấn đề này.
Bởi vì nàng và Đổng đại tướng quân cũng không phải rất quen thuộc.
So sánh với nhau, năm đó Tô Lang Gia giao thiệp với Đổng đại tướng quân nhiều hơn.
Nhưng Tô Lang Gia cũng không dám đảm bảo.
"Ta tin tưởng năng lực của lão Đổng, mấy năm nay hắn đã bị mọi người bỏ sót, có thể đánh cho Will trở tay không kịp, cũng rất bình thường, hắn khẳng định có năng lực này. Nhưng mà hắn đột nhiên bùng nổ như vậy, mục đích cụ thể là gì ta cũng không thể phán đoán. Nếu hắn thật sự để sinh tử tồn vong của Đại Càn trong lòng, ta vẫn luôn cảm thấy hắn sẽ không để đến bây giờ mới hành động, dù gì trước đó Đại Càn cũng từng lâm vào nguy hiểm."
"Tô soái, bất luận như thế nào, Đổng đại tướng quân nguyện ý đứng ra là một chuyện tốt. Có lẽ hắn đối với ta phụ hoàng vẫn có hiềm khích, nhưng chỉ yếu hắn nguyện ý dốc sức vì nước, chúng ta nên hoan nghênh."
Kế thừa vị trí của Thượng Quan Thừa tướng, Minh Châu công chúa cho rằng mình nên thể hiện cái tầm của mình.
Dù cho Đổng đại tướng quân là người phụ hoàng của nàng muốn giết.
Mà căn cứ vào câu trả lời của Châu Phân Phương, trước kia Đổng đại tướng quân còn đùa bỡn phụ hoàng của nàng.
Nhưng mà hiện tại kẻ địch mạnh đang ở trước mặt, những điều này không quan trọng.
Đánh bại kẻ địch mới là quan trọng nhất.
Lựa chọn của Minh Châu công chúa đương nhiên không vấn đề.
Tô Lang Gia gật đầu, nói: "Ta đồng ý với suy nghĩ của Ức Thiển nàng, bất luận như thế nào, lão Đổng nguyện ý đứng ra giúp chúng ta là một chuyện tốt, hơn nữa hắn đánh thắng trận này, ý nghĩa rất lớn, để cho dân chúng Đại Càn bước ra từ nỗi sợ mất liên lạc với Cơ Soái. Đây là công lao to lớn, quân bộ và triều đình đều phải thưởng theo công trạng."
Ngụy Quân không nói gì.
Nhưng mà Lục Nguyên Hạo đại biểu cho An Toàn Tư dự thính hội nghị bỗng nhiên giơ tay.
Hắn đã hỏi Ngụy Quân một vấn đề.
"Ngụy ca, ngươi có cảm giác cục diện này và suy đoán trước đây của ngươi rất giống nhau hay không?"
Ngụy Quân ngẩn người.
Hắn lập tức phản ứng lại được Lục Nguyên Hạo đang nói cái gì.
"Ngươi là nói những kịch bản ta sắp đặt cho hoàng tộc lúc trước?"
"Đúng, suy đoán trước đây của Ngụy ca ngươi đối với Hoàng thất chính là Đại Càn đối diện với nguy cơ cực kỳ lớn, chúng ta đều bị ép đến lực bất tòng tâm, sau đó thần binh Hoàng thất hạ trần, giúp Đại Càn xoay chuyển tình thế, diễn một vở kịch vương giả trở về hoàn mỹ." Lục Nguyên Hạo nhíu mày nói: "Lúc đó ta đã cảm thấy suy đoán của Ngụy ca ngươi rất có đạo lý, hiện tại kịch bản đúng rồi, nhân vật chính đã thay đổi."
Ngụy Quân: ". . ."
Hắn vốn dĩ không cảm thấy có điều gì.
Nhưng mà nghe Lục Nguyên Hạo nói như vậy, hình như là có chút mùi này.
Thời điểm mà Đổng đại tướng quân đột nhiên xuất hiện. . . Có chút khéo.
Phù hợp một cách hoàn mỹ với hình tượng vị cứu thế.
Minh Châu công chúa và Tô Lang Gia đều là người xuất chúng, lời mà Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo nói, bọn họ vừa nghe đã hiểu, Minh Châu công chúa lắc đầu nói: "Lục đại nhân, nếu như suy đoán của ngươi và Ngụy đại nhân đều là sự thật, thật ra cũng không có gì. Bất luận trong lòng Đổng đại tướng quân rốt cuộc nghĩ như thế nào, chỉ cần hắn lập công lớn cho Đại Càn, thưởng theo công trạng là điều nên làm, cũng là hắn nên nhận được."
Lục Nguyên Hạo không nghĩ như vậy, dù gì thì hắn bị chứng hoang tưởng bị hại.
"Lỡ như Đổng đại tướng quân có mưu tính khác thì sao? Phải biết rằng thành lũy kiên cố nhất luôn công phá từ bên trong, lỡ như Đổng đại tướng quân và Will hợp tác thì phải làm sao? Lỡ như đây là vở kịch mà Đổng đại tướng quân và Will đã diễn từ trước thì sao?"
Giả thiết này của Lục Nguyên Hạo. . . Dọa Tô Lang Gia và Minh Châu công chúa giật mình.
Ngụy Quân nheo mắt lại.
Hắn lại cầm chiến báo truyền đến từ tiền tuyến lên.
Sau khi xem lại một lần, Ngụy đạo lắc đầu, nói: "Cái này không giống như một vở kịch, lần này Will tổn thất quá lớn, hơn nữa không cần thiết. Cho dù không dựa vào Đổng đại tướng quân, Will hẳn là cũng có lòng tin đè bẹp Đại Càn, hắn không cần thiết phải làm điều dư thừa."
Tô Lang Gia cũng khôi phục lại từ trong chấn động.
Lời Lục Nguyên Hạo nói có một khoảng khắc khiến hắn càng nghĩ càng khiếp sợ, bởi vì hắn cũng cho rằng Đổng đại tướng quân không giống với loại tướng lĩnh yêu nước đơn thuần.
Nhưng hắn vẫn có tầm nhìn chiến lược và trình độ quân sự.
Tô Lang Gia rất nhanh liền xác nhận, giống như Ngụy Quân nói, vở kịch này Will không cần phải phối hợp diễn với Đổng đại tướng quân.
"Giả thiết của Lục đại nhân rất to gan, nhưng không thực tế. Lão Đổng rất khó cùng Tây Đại Lục hợp tác, lúc trước ngàn vạn tướng sĩ Bắc Lương Đạo chết ở trong tay Tây Đại Lục, lão Đổng cho dù là dám chấp nhận lỗi lầm lớn, tướng sĩ dưới tay cũng sẽ không đồng ý."