Vương Tư Đồ (1)
Vương Hải biết Tông lão Hoàng thất nói như vậy, là không muốn để cho sức ảnh hưởng Ngụy Quân và Châu Phân Phương tiếp tục lên men ở Nho gia.
Hơn nữa Mạnh lão và Thượng Quan Vân đều hy sinh vì nghĩa, đã làm cho thanh danh của Nho gia đạt đến đỉnh phong.
Dù gì thì bọn họ đã giết hai vị thần Tây Đại Lục.
Đây cũng là chiến công hiển hách.
Thậm chí là vượt qua chiến công mà Đổng Đại tướng quân đột nhiên xuất hiện đã lập được.
Trong tình huống như vậy, sức ảnh hưởng của Nho gia đang tăng lên nhanh chóng.
Nếu như lúc này hắn có thể đứng ra, hắn liền có thể gặt hái được lợi ích nhiều nhất.
Nếu như hắn không đứng ra, thanh danh đang tăng lên nhanh chóng của Nho gia sẽ bị Ngụy Quân và Châu Phân Phương gặt hái, dù cho Ngụy Quân và Châu Phân Phương đều không có ý đó, nhưng mà ai biểu thanh danh hai người bọn họ lớn chứ.
Suy nghĩ này của Hoàng thất mười phần hợp tình lý.
Vương Hải cũng không có lý do từ chối, nếu không Hoàng thất khẳng định nghi ngờ lập trường của hắn.
Cho nên Vương Hải hỏi: "Các ngươi đã để cho ta vị trí gì?"
"Tư Đồ, đứng hàng Tam Công, chính nhất phẩm."
Hoàng thất đã cho đủ thành ý.
Vương Hải cũng có chút rung động.
Nếu là Tư Đồ, chức vị này cũng đủ để cho hắn ngang vai ngang vế với Thừa tướng bao gồm cả Ngụy Quân.
Đương nhiên, quyền lực thực sự không có lớn như vậy.
Nhưng mà bản thân hắn chính là thánh nhân Nho gia.
Còn có thêm thân phận Tư Đồ.
Năng lượng có thể huy động được tất nhiên không thể khinh thường.
"Tư Đồ đại nhân, bọn ta muốn lập ngài làm lãnh tụ của văn quan Đại Càn."
"Lập ta làm lãnh tụ, vậy công chúa Minh Châu đâu?" Vương Hải hỏi.
"công chúa Minh Châu đã phản bội lập trường của mình, cho nên kết cục của nàng ta cũng được định sẵn ."
Lời của Tông lão Hoàng thất, làm cho Vương Hải bình tâm lại.
Xem ra công chúa Minh Châu không có làm phản.
Chỉ là Đổng Đại tướng quân đứng về phía Hoàng thất.
"Đợi sau khi Đổng Đại tướng quân đến kinh thành, Tư Đồ đại nhân ngài cùng Đổng Thái sư liên thủ, văn võ cùng tiến, mang danh chính nghĩa, khẳng định có thể hoàn toàn trấn áp Ngụy Quân, trả cho Đại Càn một bầu trời tươi sáng."
Tông lão Hoàng thất có chút kích động.
Vương Hải ngược lại gật đầu mười phần bình tĩnh.
"Lão phu biết rồi, không thànhvấn đề, giết chết Ngụy Quân cũng là chuyện chúng ta vẫn luôn muốn làm."
"Tư Đồ đại nhân hiểu biết sâu sắc đại nghĩa, nhất định Nho gia có thể phát triển vượt bậc trong tay của ngài." Tông lão Hoàng thất nịnh bợ.
Vương Hải điềm tĩnh nói: "Nhờ lời may mắn của ngươi."
Sau đó hắn bưng chén trà lên.
Bưng trà, ý nghĩa chính là tiễn khách.
Tông lão Hoàng thất là người thông minh, sau khi thấy cảnh đó liền tự mình chủ động đề nghị cáo từ.
Chờ sau khi hắn đi, Vương Thượng thư lập tức vội vàng.
"Gia gia, Hoàng thất đang đẩy nhanh hành động."
"Ta biết."
"Chúng ta phải làm sao? Chờ sau khi Đổng đại tướng vào kinh thành, Hoàng thất và Đổng Đại tướng quân cùng nhau phát động lực lượng, Ngụy Quân thật sự có khả năng sẽ gặp nguy hiểm."
Vương Hải bất mãn nhìn Vương Thượng thư một cái, trào phúng nói: "Gấp cái gì? Ngụy Quân hiện tại đã là thánh nhân Nho gia, dễ dàng giết như vậy sao?"
"Gia gia, ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Thực lực của Ngụy Quân đương nhiên rất mạnh, nhưng mà hắn không có lòng phòng bị người khác, ngay cả Nho gia chúng ta hắn đều có thể tin tưởng tuyệt đối, đối với Đổng Đại tướng quân vừa mới lập công cho đất nước, khẳng định hắn cũng càng thêm tin tưởng. Cho dù chúng ta nói cho hắn lập trường thật sự của Đổng Đại tướng quân, với cách sống của Ngụy Quân, e rằng cũng sẽ không ra tay đối với Đổng Đại tướng quân, ngược lại vẫn lựa chọn giúp Đổng Đại tướng quân."
Những lời này của Vương Thượng thư, đã thuyết phục được Vương Hải.
Dù sao những năm qua, Ngụy Quân vẫn luôn làm như vậy.
"Lời ngươi nói có đạo lý nhất định, Ngụy Quân cái gì cũng tốt, chính là làm người quá không câu nệ tiểu tiết, một chút cũng không biết bảo vệ bản thân, điểm này cùng với Lục Nguyên Hạo quả thực là hai phía cực đoan, chúng ta phải bận tâm giúp hắn hơn một chút."
"Không chỉ có như thế, gia gia, Đổng Đại tướng quân này cũng chưa chắc cần phải coi trọng."
"Đổng Đại tướng quân làm sao?"
Lần này Vương Hải không nghe hiểu ý của Vương Thượng thư.
Vương Thượng thư trầm giọng nói: "Gia gia, ta từng tiếp xúc với Đổng Đại tướng quân trong cuộc chiến tranh vệ quốc, có một chuyện trước nay ta vẫn chưa từng nói với người khác."
"Chuyện gì?"
"Có một lần trong lúc vô ý ta từng nhìn thấy Đổng Đại tướng quân âm thầm ra tay với người khác, không, không đúng, tên mà hắn ra tay không nhất định là người, ta có cảm giác đặc biệt giống với tên thần bị Kiếm Thần giết chết sau này, nhưng mà ta vẫn luôn không dám xác nhận, bởi vì Đổng Đại tướng quân rất dễ dàng liền giết chết đối phương."
Vương Hải nhíu mày.
"Ngươi nói Đổng Đại tướng quân có sức mạnh giết thần?"
"Ta không thể xác định, cũng từng có lúc cho rằng mình đã nhìn nhầm hoặc đã nhận nhầm người, nhưng ta lại mơ hồ cảm giác e rằng không nhận nhầm người. Sau chuyện đó, ta đã điều tra qua tư liệu và lịch sử phát triển gia tộc của Đổng Đại tướng quân, phát hiện cũng rất thú vị."
"Sao nói vậy?"
"Đổng Đại tướng quân xuất thân từ Bắc Lương hào tộc, nhìn vào có vẻ cũng không phải xuất thân thế gia đệ tử gì, tính tình hình như cũng thô bỉ không chịu nổi, nhưng mà một tên đàn ông lỗ mãng chân chính, có thể làm được tướng quân của Bắc Lương Đạo Đại sao? Còn có, gia tộc mà Đổng Đại tướng quân xuất thân nhìn có vẻ không nổi bật, nhưng trên thực tế đã kế truyền rất lâu đời, hơn nữa mỗi một đời đều sẽ xuất hiện vài nhân vật cũng không thể nói là đặc biệt giỏi, nhưng luôn có thể chống đỡ được một gia tộc."