Vương Tư Đồ (2)
Lúc ban đầu Vương Hải không cảm thấy có gì.
Cho đến khi hắn nghe được Vương Thượng thư nói đến xuất thân của Đổng Đại tướng quân, sắc mặt của hắn cũng trở nên trịnh trọng hơn.
"Tin tức mà ngươi điều tra được có thể xác định là thật không?"
"Đương nhiên."
"Nếu nói như vậy, ta đã nghĩ đến một người."
"Gia gia, ngươi đang nói ai?"
"Nguyên Minh Chủ, một lão cổ hủ sống từ thời xưa đến bây giờ." Trong giọng điệu của Vương Hải có chút khiếp sợ.
Hắn cũng coi như là một lão cổ hũ rồi.
Trước kia, thua ở trong tay Nguyên Minh Chủ, cũng có vài phần cố ý, dù sao hắn muốn mượn tay Nguyên Minh Chủ giết chết những người muốn giết chết Ngụy Quân trong nội bộ Nho gia.
Nhưng mà bất luận như thế nào, Nguyên Minh Chủ thiếu chút nữa giữ mạng hắn lại.
Phàm như không phải trước đó hắn đã trở thành thánh nhân, ngày đó thật sự đã ngủm trong tay Nguyên Minh Chủ rồi.
Cho dù là hắn đã thật sự trở thành thánh nhân, cũng thiếu chút đã ngủm trong tay Nguyên Minh Chủ.
Đối với Nguyên Minh Chủ, trong lòng Vương Hải có sự kiêng dè cực kỳ lớn.
Mà căn cứ vào miêu tả của Vương Thượng thư, cảm giác Đổng gia mang lại cho Vương Hải, rất giống với cảm giác Nguyên Minh Chủ mang lại cho hắn.
Vương Thượng thư bị dọa giật mình.
"Gia gia, ngươi nghi ngờ Đổng Đại tướng quân là tay sau của Nguyên Minh Chủ?"
"Không, hẳn là không phải."
Vương Hải lắc đầu, nói: "Không có gì bất ngờ thì Nguyên Minh Chủ đã chết rồi."
Đây là Sa Vị thông báo cho hắn.
Nguyên Minh Chủ tuy mạnh, cũng không có khả năng mạnh hơn Sa Vị.
Hơn nữa nếu như Nguyên Minh Chủ thật sự chưa chết, sẽ không mất liên lạc hoàn toàn giống như bây giờ.
Cho nên Vương Hải càng có khuynh hướng tin rằng Nguyên Minh Chủ đã chết.
"Nếu Nguyên Minh Chủ đã chết, gia gia người còn đang lo lắng điều gì?"
"Ta lo lắng nhân gian có phải còn ẩn giấu một cường giả thần bí giống như Nguyên Minh Chủ hay không?" Vương Hải buồn bã nói: "Thiên hạ rộng lớn, ngọa hổ tàng long, chúng ta làm sao có thể thấy rõ? Năm đó, khi sư phụ đã vô địch toàn thiên hạ, cũng từng nói với ta, hắn vẫn chưa hoàn toàn thấy rõ bí ẩn của thế giới này. Hắn còn như thế, huống chi chúng ta?"
Dừng một chút, Vương Hải tiếp tục nói: "Ta dùng Thánh nhân chi đạo giả tưởng một chút nếu như xem Đổng Đại tướng quân là địch, sau đó cảm nhận được một sự ác ý trong tăm tối, thậm chí dự cảm được cái chết của mình sắp đến gần."
Vương Thượng thư vô cùng kinh ngạc.
"Gia gia, có nghiêm trọng như vậy không?"
"Hiện tại xem ra, là có."
Vương Hải vốn dĩ cũng không cho là chuyện gì to tát.
Nhưng mà sau khi hắn trở thành thánh nhân, đã lớn mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, thậm chí đã có được một vài dự báo.
Vừa rồi hắn chỉ là hơi nghĩ, xem Đổng Đại tướng quân là địch, vậy mà có thể cảm nhận được cái chết gần kề.
Điều này có thể cho thấy Đổng Đại tướng quân cực kỳ nguy hiểm.
Vẻ mặt của Vương Hải trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Nếu Đổng Đại tướng quân ẩn nấp rất sâu, lại cố ý ra tay đối với Ngụy Quân, sự an toàn của Ngụy Quân thật sự có khả năng xảy ra vấn đề. Không được, chúng ta phải thay Ngụy Quân giải quyết phiền phức này."
"Gia gia, ta biết một ít tư liệu của Đổng Đại tướng quân, hắn có một khuyết điểm rất lớn."
"Khuyết điểm gì?"
"Háo sắc, không biết vì sao, hắn dường như cực kỳ hận thù nữ nhân, lại cực kỳ say mê nữ nhân."
Vương Thượng thư không lý giải.
Nhưng hắn đề nghị nói: "Chúng ta muốn đối phó Đổng Đại tướng quân, có lẽ có thể ra tay từ phương diện này."
"Háo sắc?"
Vương Hải ngẫm nghĩ.
Thật ra đối với những cường giả này mà nói, háo sắc vốn không phải một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng.
Chỉ cần không bị nhan sắc làm mất đi lý trí là được.
Đổng Đại tướng quân có thể trở thành đại tướng quân, rất hiển nhiên không phải là loại người bị nhan sắc làm mất đi lý trí.
Vương Hải quả thật không cảm thấy phương diện này có thể nắm thóp được Đổng Đại tướng quân.
Cho đến khi hắn nghe được cháu trai của mình nói:
"Gia gia, ngài có phải đã quên ngài từng có một người con gái nuôi hay không?"
Nếu không phải Vương Thượng thư nhắc nhở, Vương Tư Đồ thật đúng là đã quên mình có một người con gái nuôi.
Bởi vì tự hắn đã phong ấn đoạn ký ức kia của mình rồi.
Có chút giống như là phiên bản thấp của khôi phục ký ức Thiên Đế.
Sau khi được Vương Thượng thư nhắc nhở, ký ức của Vương Hải cũng bắt đầu khôi phục.
Sắc mặt của hắn biến đổi.
"Thiền nhi?"
Vương Thượng thư nhắc nhở nói: "Gia gia, nếu thật sự muốn đối phó Đổng Đại tướng quân, chỉ sợ không ai khác ngoài nghĩa mẫu rồi."
Vương Thượng thư vẫn có ấn tượng đối với nghĩa mẫu của mình.
Đó là một tên yêu nghiệt hại nước hại dân chân chính.
Hơn nữa, đẹp không giống như người phàm.
Đương nhiên, Vương Thượng thư biết, từ xưa đến nay có rất nhiều người đem nguyên nhân mất nước đổ lỗi lên người nữ quyến, đơn giản chính là chuyển dờitrách nhiệm.
Nhưng mà vị nghĩa mẫu hờ kia của hắn, là thật sự có năng lực về phương diện này.
Về điểm này, bản thân Vương Hải cũng hiểu rõ.
"Thiền nhi thì không được."
Vương Hải lập tức phủ quyết đề nghị của Vương Thượng thư.
"Trước đây ta phong ấn ký ức của Thiền nhi, là đã quyết định, từ nay về sau để cho nàng sống cuộc sống yên bình, tuyệt đối không tiếp tục để cho nàng liên quan đến sự tranh đấu của triều dã. Nho gia đã rất có lỗi với nàng, không thể để cho nàng hy sinh nhiều hơn."