Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1608 - Chương 1608. Điêu Cô Nương (2)

Chương 1608. Điêu cô nương (2) Chương 1608. Điêu cô nương (2)

Điêu cô nương (2)

"Ta đương nhiên tin." Vương Thượng thư quyết đoán nói: "Thực lực của thánh nhân lúc ấy mạnh hơn gia gia nhiều, với thực lực của gia gia ngươi khi đó, không có tư cách nhúng tay vào chuyện của thánh nhân cũng rất bình thường. Nhưng chuyện này không tách rời mối liên hệ với nghĩa mẫu của ta, ta hẳn là đoán không sai chứ?"

"Đoán không sai."

Vương Hải không tiếp tục phủ nhận.

Rất hiển nhiên Vương Thượng thư đã điều tra ra được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Lúc này còn tiếp tục một mực phủ nhận, là mười phần sỉ nhục trí thông minh của Vương Thượng thư.

"Ngươi nói rất đúng, nàng không chỉ là nghĩa mẫu của ngươi."

Vương Hải tiết lộ một chút bí ẩn với Vương Thượng thư.

"Là sư phụ giao nàng cho ta."

"Quả nhiên là như thế."

Vương Thượng thư có chút kích động.

Hắn biết mình sắp chạm đến những bí ẩn cốt lõi cho đến bây giờ.

"Thánh nhân còn nói gì nữa?"

"Sư phụ không nói gì nhiều, chỉ nói nàng là một người đáng thương, để ta về sau giúp nàng nhiều hơn, cũng phải chiếu cố nàng nhiều hơn, đừng để cho nàng lại tiếp tục xảy ra chuyện."

Vương Thượng thư nghi hoặc nói: "Người đáng thương?"

"Đúng, sư phụ nói như vậy, sư phụ còn bảo ta sắp xếp cho nàng một thân phận hợp lý, tốt nhất để cho nàng từ nay về sau mai danh ẩn tích, biến mất trong dòng người."

Nói tới đây, Vương Hải cười khổ nói: "Ta không làm được, đã phụ lòng phó thác của sư phụ."

"Gia gia, ngươi hẳn là có rất nhiều tò mò đối với người phụ nữ này? Chẳng lẽ ngươi chưa từng điều tra nàng?"

"Đương nhiên điều tra qua, nhất là sau khi sư phụ xảy ra chuyện, ta đã tiêu hao rất nhiều tinh lực đi điều tra nàng."

"Sau đó thì sao? Điều tra được gì?"

"Đã điều tra đến một tiên tử phong hoa tuyệt đại*, giới tu hành xưa nay đều có bảng tuyệt sắc, ngươi có còn nhớ đệ nhất tuyệt sắc được giới tu hành công nhận vạn năm trước?"

(*) phong thái và tài năng đứng đầu thế giới

Vương Thượng thư xúc động: "Bế Nguyệt tiên tử?"

"Đúng, Bế Nguyệt tiên tử."

"Bế Nguyệt tiên tử không phải đã thăng thiên rồi sao?"

"Đúng vậy, Bế Nguyệt tiên tử đã thăng thiên." Vương Hải buồn bã nói: "Nhưng mà ai nói thăng thiên rồi, thì không thể tiếp tục hạ giới lần nữa chứ?"

"Nếu như đã cực khổ thăng thiên thành công, vì sao lại muốn hạ giới? Trừ phi trên trời đã xuất hiện chuyện gì, nhưng trên trời có thể xảy ra chuyện gì?"

Vương Thượng thư thật ra không phải đang hỏi Vương Hải, mà là đang tự hỏi tự đáp.

Trong ánh mắt của Vương Hải lóe ra ánh sáng khác lạ.

"Đúng vào một tháng trước, vấn đề của ngươi ta cũng không có cách nào trả lời, bởi vì ta cũng không biết trên trời có thể xảy ra chuyện gì. Sư phụ cũng không giải thích với ta, Thiền nhi cũng không giải thích với ta, ta đã nhận lời sư phụ, cũng không thể hỏi nhiều. Nhưng mà hiện tại, ta đã có một vài suy đoán."

"Xin gia gia giải đáp thắc mắc."

Vương Thượng thư tạm thời chưa có manh mối.

Hắn vẫn chưa có cách nào đem toàn bộ manh mối xâu chuỗi lại với nhau, bởi vì hắn vẫn không biết manh mối nào là manh mối có giá trị.

Có điều Vương Hải đã xâu chuỗi thành một câu chuyện.

Mặc dù hắn vẫn không thể xác định thật giả.

"Ta cũng là hoàn toàn dựa vào suy đoán, ta nói tạm, ngươi nghe tạm, không cần tin hết, bởi vì tất cả điều này đều là suy đoán không chắc chắn của ta."

"Gia gia ngươi nói nhanh lên." Vương Thượng thư thúc giục nói.

Vương Hải: ". . . Trước khi ta cũng tràn đầy nghi vấn giống như ngươi, bước ngoặt thật sự khiến ta nảy sinh manh mối chắc là phải từ bắt đầu nói từ Nguyên Minh Chủ."

"Nguyên Minh Chủ? Cái này có liên quan đến Nguyên Minh Chủ?" Vương Thượng thư kinh ngạc nói.

Hắn không ngờ rằng chuyện này lại liên quan đến Nguyên Minh Chủ.

Vương Hải giải thích nói: "Câu chuyện của Nguyên Minh Chủ và Thần Hậu, bây giờ đã không phải là bí mật."

Vương Thượng thư gật đầu.

Thật ra câu chuyện của Nguyên Minh Chủ và Thần Hậu vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, vốn chưa bị phát tán ở quy mô lớn trong thiên hạ.

Trường Sinh tông cùng Liên minh người tu chân đều đang cố gắng khống chế chuyện này không truyền ra ngoài diện rộng, bên phía Đại Càn cũng không có cố ý tuyên truyền, cho nên đã khống chế được trong phạm vi nhất định.

Có điều loại người quyền cao chức trọng giống như Vương Thượng, đương nhiên sẽ không bị qua mặt.

"Bế Nguyệt tiên tử là thăng thiên từ phàm giới, điều này không sai chứ?”

"Đương nhiên."

"Căn cứ vào tư liệu của Bế Nguyệt tiên tử mà ta điều tra được, nàng và môn chủ Thiên Thi Môn có mối liên hệ mật thiết, còn từng được môn chủ Thiên Thi Môn cứu một lần, nợ môn chủ Thiên Thi Môn một ơn cứu mạng."

Vương Thượng thư phản ứng lại được.

Hít ngược một ngụm khí lạnh.

Môn chủ Thiên Thi Môn, không phải chính là Nguyên Minh Chủ sao?

Đương nhiên, lúc đó có thể không phải là Nguyên Minh Chủ.

Nhưng mà Nguyên Minh Chủ là tổ sư khai lập ra phái Thiên Thi Môn.

Những năm qua cho dù thay đổi rất nhiều thân phận, nhưng từ đầu đến cuối Thiên Thi Môn vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Nguyên Minh Chủ.

Cho nên, Bế Nguyệt tiên tử nợ môn chủ Thiên Thi Môn một mạng, cũng chính là nợ Nguyên Minh Chủ một mạng.

"Gia gia, ngươi là nói Bế Nguyệt tiên tử là người của Nguyên Minh Chủ?"

"Ta không thể xác định, nhưng nếu Bế Nguyệt tiên tử là do Nguyên Minh Chủ bồi dưỡng, như vậy thì có một chuyện có thể nói thông."

"Chuyện gì?"

"Bế Nguyệt tiên tử rất đẹp, được mệnh danh là đệ nhất tuyệt sắc vạn năm của giới tu hành, hơn nữa phàm là người từng gặp qua Bế Nguyệt tiên tử nhân đều không có dị nghị, dù gì danh xưng cũng là cô gái khi lộ ra dung mạo thật, có thể làm cho ánh trăng biến mất."

Bình Luận (0)
Comment