Vương Tư Đồ khéo léo dùng liên hoàn kế, Đổng Thái sư đại náo Phượng Nghi đình (1)
Vương Thượng thư gật đầu.
Nghĩa mẫu cụ thể đẹp đến mức nào, thật ra hắn không có khái niệm.
Nhưng mà trong ấn tượng của hắn khi lần đầu tiên gặp nghĩa mẫu, lòng hiếu thảo liền trực tiếp biến chất.
Rất nhiều năm sau đó vẫn còn nhớ thương nghĩa mẫu của mình.
Mà nghe nói nghĩa mẫu mà hắn nhìn thấy khi đó, đã là phiên bản giảm bớt mười lần mị lực.
Vương Hải tiếp tục nói: "Căn cứ vào tình báo mà chúng ta biết hiện tại, Thần Hậu là nữ yêu, mà Thần Quân là nam giới."
Vương Thượng thư tiếp tục gật đầu.
Vương Hải nói: "Như vậy, lúc này nếu như xuất hiện một tiên tử xinh đẹp hơn Thần Hậu, Thần Quân sẽ động lòng hay không?"
Sắc mặt của Vương Thượng thư trở nên nghiêm trọng hẳn lên.
"Cho nên, Bế Nguyệt tiên tử từ trên trời xuống, thật sự là bởi vì ở trên trời có nguy cơ sinh tử. Cho nên, thánh nhân đã thu nhận Bế Nguyệt tiên tử, kết thành nhân quả cực kỳ lớn với trên trời, thậm chí còn phá hủy kế hoạch của Nguyên Minh Chủ. Vì vậy, bất luận là trên trời hay là hạ giới, đều muốn thánh nhân chết.”
Nếu mà như thế, logic toàn bộ khép kín.
Cái này quả thật là một câu chuyện rất hoàn chỉnh.
Vương Hải thản nhiên nói: "Tất cả điều này đều là phỏng đoán của ta, ta không có chứng cứ có thể chứng minh, ngươi cũng không cần cho là thật. Tóm lại, nhiệm vụ sư phụ giao cho ta là chiếu cố tốt Điêu cô nương. Sau này ta không làm được, hổ thẹn với căn dặn của sư phụ."
"Gia gia, ta nhớ nghĩa mẫu tuy rằng trời sinh quyến rũ, là thể chất thuần âm, nhưng vốn không có tu vi, hơn nữa dường như không thể tu hành?"
"Đúng, nhưng với tượng mạo và thể chất của nàng, không thể tu hành vốn dĩ rất kỳ lạ."
Vương Thượng thư trầm mặc.
Quả thực.
Bản thân chuyện này đã rất kỳ lạ.
Hơn nữa một nữ nhân bình thường, vốn cũng sẽ không khiến cho thánh nhân đặc biệt căn dặn.
"Sau đó Nho gia gặp phải khó khăn, nàng chủ động nguyện ý giúp ta, nói là nợ Nho gia chúng ta. Ta xuất phát từ lòng ích kỷ, đồng ý với nàng, sau đó lại tạo thành tổn thương cho nàng lần thứ hai. Từ đó về sau, ta liền thề sẽ không để nàng làm chuyện mà nàng không thích. Sau lần đó, ta đã xóa sạch toàn bộ dấu vết tồn tại của nàng, dốc hết sức lực che giấu mị lực của nàng không sót một chút, hơn nữa đã phong ấn ký ức của nàng, sau đó sắp xếp cho nàng một thân phận mười phần bình thường, hy vọng nàng có thể sống cuộc sống bình thường. Tiếp sau đó, ta thậm chí đã tự mình phong ấn một phần ký ức, để tránh ta nhớ ra bây giờ nàng đang ở phương nào."
"Gia gia, trước đây ngươi từng phân phó ta." Vương Thượng thư nói: "Ngài đã đặc biệt căn dặn ta, để cho ta trông nom một chút đến cô gái mồ côi trong kinh thành, nhưng không được kinh động nàng, cũng không được kinh động người bên ngoài, chỉ cần để nàng không xảy chuyện là được."
Vương Hải gật đầu.
Hắn là đang mất bò mới lo làm chuồng.
Đã sai lầm một lần, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.
Nhưng đương nhiên hắn cũng không thể hoàn toàn mặc kệ không quan tâm.
Cho nên đặc biệt căn dặn cháu trai của mình.
Với địa vị của Lễ bộ Thượng Thư, đủ để trông nom một cô gái bình thường.
"Nàng đã sống cuộc sống bình thường, thì đừng quấy rầy nàng nữa, đây cũng là ý của sư phụ." Vương Hải nói.
Vương Thượng thư lắc đầu nói: "Gia gia, tấm lòng của ngươi là tốt, nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
"Có ý gì?"
"Những năm qua, theo ý của gia gia ngài, ta chưa từng quấy rầy nàng, vẫn luôn để cho nàng sống cuộc sống bình thường, nhưng mà dù gì nàng cũng quá có mị lực. Mặc dù sống ẩn dật, vẫn thu hút một tên rất tài giỏi, thậm chí hai bên nảy sinh tình cảm với nhau. Ta sở dĩ muốn để nàng đi đối phó Đổng Đại tướng quân, cũng có liên quan đến người này."
"Nàng đã có người trong lòng?" Vương Thượng thư nhíu mày.
Vương Hải nói: "Đúng, nói đến thì khiến người khác rất kinh ngạc, người trong lòng của nàng, là tông chủ đương nhiệm Trường Sinh tông —— Trần Già!"
Biết được cái tên Trần Già từ miệng của Vương Thượng thư, Vương Tư Đồ vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi nói ai?"
"Trần Già, tông chủ Trường Sinh tông đương nhiệm." Vương Thượng thư xác nhận nói.
Vương Tư Đồ ý thức được mình không nghe nhầm.
Nhưng hắn vẫn không thể tin được.
"Thiền nhi vì sao lại có dính dáng với Trần Già?"
Vương Thượng thư bất lực nói: "Gia gia, thời điểm ngươi căn dặn ta chiếu cố cô cô, không có nói để cho ta nhúng tay vào chuyện của nàng, chỉ nói ta bảo vệ sự an toàn của nàng, nhưng bình thường không cần lộ diện."
"Đúng, khi đó ta không thể xác định thân phận của nàng, nếu như ngươi đến quá gần nàng, dễ dàng bại lộ, cũng dễ mang đến cho nàng họa sát thân. Vì tốt cho nàng, mọi thứ đều yên bình, để cho nàng sống những ngày tháng của người bình thường là tốt rồi."
Đây là cầu chúc tốt đẹp nhất mà Vương Hải dành cho Thiền nhi cô nương tối.
Vương Thượng thư nói: "Theo căn dặn của gia gia ngươi, ta cơ bản không có cung cấp tiện lợi gì cho cô cô, chỉ là âm thầm giúp nàng giải quyết rắc rối. Nhưng mà cô cô thật sự là quá xinh đẹp tuyệt thế, hơn nữa mị lực của nàng thật sự là khiến người khác khó lòng kháng cự. Ta không thể mỗi ngày đều canh chừng cô cô, chờ đến khi ta phát hiện, cô cô khi đó đã nảy sinh tình cảm với Trần Già rồi."
Vương Hải: ". . . Khi đó là khi nào?"