Vương Tư Đồ khéo léo dùng liên hoàn kế, Đổng Thái sư đại náo Phượng Nghi đình (2)
Vương Thượng thư nói: "Khi Quốc sư vẫn chưa chết, Trần Già khi đó là đệ tử nhập thất của Quốc sư, ở kinh thành cũng được xem là nhân vật số một."
Vương Hải gật đầu.
Đó quả thật là nhân vật số một.
Khi Quốc sư còn sống, kinh thành cơ bản là Quốc sư đứng nhất.
Dù gì thì Càn đế chủ động nhận thua.
Với tư cách là đệ tử của Quốc sư, ở kinh thành Trần Già tuyệt đối là đi ngang đều không có ai dám đụng chạm.
"Trần Già và cô cô đến với nhau, ta càng không dám tùy tiện nhúng tay vào. Một khi ta ra tay, bị Trần Già phát hiện, thì rất khả năng bị Trần Già truy tìm nguồn gốc, điều tra được đến đầu chúng ta, hậu quả không dám tưởng tượng." Vương Thượng thư nói: "Cho nên ta lựa chọn bình tĩnh theo dõi, đương nhiên, nếu Trần Già muốn gia hại cô cô, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng mà không thể không nói, mị lực của cô cô thật sự vượt qua người thường. Khi đó Trần Già động một tí là tùy tiện đánh giết đối với đệ tử Trường Sinh tông, nhưng mà từ đầu đến cuối lại che giấu thân phận của mình ở trước mặt cô cô, biểu hiện mười phần tao nhã, quả thực giống như một công tử trác thế gia*. Ta đã quan sát rất lâu, rất chắc chắn Trần Già đã yêu cô cô, kiểu xuất phát từ trong lòng."
(*) hình tượng một người đàn ông đẹp trai có khí chất xuất chúng
Vương Hải cũng không kỳ lạ.
Trần Già ở hắn trong lòng mặc dù là một kiêu hùng, nhưng mà ai nói kiêu hùng thì không có tình yêu?
"Càng là kiêu hùng, càng sẽ không dễ dàng động tình. Nhưng một khi động tình, thông thường tình cảm sâu đậm. Nguyên Minh Chủ một đời kiêu hùng, tài năng xuất chúng, ở một vài phương diện còn giỏi hơn so với sư phụ. Nhưng hắn vẫn đã thua trong tay Thần Hậu, một chữ tình, chính là giày vò người như thế." Vương Hải lắc đầu nói: "Với mị lực của Thiền nhi, cho dù đã bị ta làm cho suy giảm. Nhưng mà bất luận khiến cho ai yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều là mười phần hợp lý."
Vương Thượng thư tán đồng gật đầu, buột miệng nói: "Còn không phải sao? Lòng hiếu thảo của ta đều thiếu chút nữa biến chất."
Vương Hải: ". . ."
Cái tên quy tôn tử* này.
(*)chửi người không có tiền đồ
Mà thôi.
Đây là cháu trai của mình.
Nhịn.
Vương Hải quyết định coi như mình không nghe thấy lời mà hắn vừa mới nói.
"Trần Già biết thân phận của Thiền nhi không?" Vương Hải hỏi.
Vương Thượng thư nói: "Đương nhiên không biết, đây là lúc trước gia gia ngươi đích thân dặn dò, đã xóa sạch toàn bộ dấu vết của cô cô. Ở trong lòng Trần Già, cô cô chính là một cô gái mồ côi tuổi tác không mấy cách biệt với hắn, một cô gái rất đơn thuần bình thường."
"Như vậy thì tốt." Vương Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng Thiền nhi cô nương nếu như là Bế Nguyệt tiên tử mà hắn suy đoán, e rằng tuổi tác còn lớn hơn cả gia gia của Trần Già.
Nhưng mà không quan trọng.
Ở trong một thế giới có thể tu tiên, đi để ý tuổi tác thì không phải kẻ ngốc sao?
Từ lúc hắn gặp Điêu cô nương, hắn chưa từng thấy Điêu cô nương già.
Hơn nữa hắn đã phong ấn ký ức của Điêu cô nương.
Chỉ cần thân phận mà bọn họ sắp đặt cho Điêu cô nương không xảy ra vấn đề, thì sẽ không bị Trần Già nhìn ra vấn đề.
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Vương Hải hỏi: "Chẳng lẽ Trần Già đã bỏ rơi Thiền nhi? Trên đời này lại có nam nhân có thể vứt bỏ Thiền nhi?"
Hắn có chút không thể tin được.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ mị lực của Thiền nhi cô nương rốt cuộc lớn đến mức nào.
Thậm chí trong cảm nhận của Vương Hải vẫn luôn có một suy đoán chưa từng nói với người khác:
Vương Hải vẫn luôn cho rằng, năm đó Thánh nhân mạo hiểm đi thu nhận Thiền nhi cô nương, vì thế không tiếc dẫn tới họa sát thân, rất có khả năng không phải xuất phát từ ‘gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’ đơn thuần.
Dù sao sư phụ của mình nhân phẩm thế nào, trong lòng hắn cũng biết rõ.
Cái này nếu như xảy ra trên người Ngụy Quân, Vương Hải liền không cần nghi ngờ, trong cảm nhận của hắn Ngụy Quân là một chính nhân quân tử trăm phần trăm.
Còn sư phụ thánh nhân à. . . phải cho chiết khấu.
Vương Hải nghiêm trọng nghi ngờ sư phụ của mình sở dĩ thu nhaận Thiền nhi cô nương, rất có thể là cây cổ thụ nở hoa —— mùa xuân đã đến.
Đương nhiên, thánh nhân chưa từng nói.
Hắn cũng không dám hỏi.
Âm thầm suy đoán.
Dù sao hắn có lòng tin tuyệt đối với mị lực của Thiền nhi cô nương, không quá tin tưởng chuyện có nam nhân có thể từ chối Thiền nhi cô nương, còn là trong tình huống hai bên tình nguyện.
Vương Thượng thư nói: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết, nhưng mà hẳn là không phải vứt bỏ. Gia gia, ta điều tra qua tư liệu của Trần Già. Trần Già người này từ lúc xuất đạo đến bây giờ, chưa từng có đạo lữ*. Ta đoán hắn e rằng là muốn lấy sự nghiệp làm trọng trước, nỗ lực nâng cao bản thân. Đợi đến khi hắn cảm giác mình có thể bảo vệ được cô cô, mới công khai tình cảm với cô cô. Hơn nữa hiện tại mặc dù Trần Già là tông chủ Trường Sinh tông, nhưng con đường hắn đi qua, tình cảnh đều vô cùng gian nguy, thậm chí ngay cả bây giờ cũng không chắc an toàn, chắc là hắn sợ liên lụy cô cô."
(*) cặp đôi cùng nhau tu hành
Vương Hải gật đầu đồng ý nói: "Như thế, Trần Già kẻ này mặc dù thủ đoạn độc ác, có thể được xưng là kiêu hùng, nhưng cũng là cường giả bước ra từ gió tanh mưa máu, đi tới được hôm nay không dễ dàng."