Vương Tư Đồ khéo léo dùng liên hoàn kế, Đổng Thái sư đại náo Phượng Nghi đình (3)
Ác danh của Trần Già ở bên ngoài.
Ở bên trong Trường Sinh tông giết chóc vô số, gây thù rất nhiều.
Nếu như Trần Già xuất phát từ suy nghĩ không muốn liên lụy đến người mình yêu thương, tạm thời che giấu tâm ý của mình đối nàng, cái này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Vương Thượng thư và Vương Hải đều không có nghi ngờ gì.
Đổi thành bọn họ, bọn họ khả năng cao cũng sẽ làm như vậy.
"Thiền nhi biết thân phận của Trần Già không?"
"Không biết, Trần Già vẫn luôn che giấu thân phận của mình trước mặt cô, cô cô cũng không nghĩ nhiều. Nàng từng lén điều tra, nhưng rất hiển nhiên nàng cũng không tra ra được."
Dù gì Vương Thượng thư cũng không giúp nàng.
"Sau khi Trần Già rời kinh thành, ta đã bí mật kiểm tra ký ức của cô cô, lại bị người khác động tay chân, đã xóa ký ức liên quan đến Trần Già. Ngoại trừ Trần Già, sẽ không có người làm loại chuyện này." Vương Thượng thư nói.
Vương Hải lẳng lặng gật đầu.
"Hiện tại xem ra, Trần Già là thật lòng đối với Thiền nhi."
"Nhưng mà Trần Già không phải là mối duyên tốt." Vương Thượng thư nói: "Gia gia, hiện bây giờ Trần Già là tông chủ Trường Sinh tông, quyền cao chức trọng, hơn nữa nghe nói đã thiết lập mối quan hệ với Thần Hậu. Nếu như Đổng Đại tướng quân thân tàng bất lộ giống như dự đoán của chúng ta, vậy để cho hắn kết thành tử thù với Trần Già, đối với chúng ta mà nói chẳng phải là vừa hay ngư ông đắc lợi?"
Vương Hải nhìn cháu trai của mình, lạnh giọng hỏi: "Lấy tình cảm của một cô gái vô tội để đi tính kế sao? Vì cái mục đích được gọi là quang minh chính đại, đi hy sinh hạnh phúc của người bên cạnh? Cái này là đạo lý của Nho gia chúng ta sao? Năm đó ta đã sai một lần, bây giờ ngươi còn muốn để cho ta mắc thêm lỗi lầm nữa?"
Vương Hải là Nho sinh chân chính.
Không thẹn với lòng, ngay thẳng chính trực, chính là quân tử.
Chuyện quá vi phạm nguyên tắc, hắn sẽ không làm, cho dù hắn biết nếu làm khẳng định có thể thành công.
Đối với phản ứng của Vương Hải, Vương Thượng thư không bất ngờ.
Vương Thượng thư chỉ là bình tĩnh hỏi ngược lại: "Gia gia, nếu cô cô tự mình nguyện ý thì sao?"
Vương Hải: ". . ."
"Gia gia, hiện tại ký ức của cô cô đã bị người khác động tay chân, thật ra hiện tại cuộc đời của cô cô vốn không phải là lựa chọn của chính nàng. Nếu như chúng ta nói cho nàng toàn bộ chân tướng, để cho nàng tự mình lựa chọn có nguyện ý giúp chúng ta hay không, chúng ta tuyệt không ép buộc, như vậy thì sao? Gia gia ngươi vì tốt cho cô cô mà cưỡng ép thay nàng làm chủ cuộc đời, chẳng lẽ không phải là một kiểu bá đạo khác sao? Cái này thật là sự là chuyện mà đệ tử Nho gia chúng ta nên làm sao?"
Mọi người đều học Nho.
Mặc dù ngươi là gia gia của ta.
Nhưng mà động đến mồm mép, ai kém hơn ai?
Những lời Vương Thượng thư nói, khiến Vương Hải không còn lời nào phản bác.
Bởi vì mục đích của Vương Thượng thư tuyệt đối là chính nghĩa.
Mà thủ đoạn cũng không đê tiện.
Dù sao Vương Thượng thư là đưa quyền lựa chọn cho Thiền nhi cô nương, mà không phải trực tiếp ra quyết định thay Thiền nhi cô nương.
Nhưng mà Vương Hải không muốn đồng ý với Vương Thượng thư.
"Trong lòng ngươi biết rõ, khôi phục ký ức của Thiền nhi, Thiền nhi khẳng định nguyện ý làm việc cho chúng ta ." Vương Hải trầm giọng nói: "Nàng vẫn cảm thấy nợ Nho gia chúng ta, lần trước chính là nàng chủ động giúp ta."
Cái chết của thánh nhân không thoát khỏi mối liên quan với Thiền nhi cô nương.
Điều này Vương Hải biết rõ, Thiền nhi cô nương cũng biết rõ.
Cho nên nhân quả mà nàng nợ Nho gia cực kỳ lớn.
Những chuyện này, đối với một người hiểu đạo lý mà nói, đều là phải trả.
Phải dùng sinh mạng để trả.
Nhưng mà bất luận là thánh nhân hay là Vương Hải, cũng không muốn để cho nàng trả.
Đáng tiếc.
Càng là người tốt có nguyên tắc, lại càng không dễ dàng tiếp nhận sự biếu tặng của người khác.
Vương Thượng thư kiên trì với suy nghĩ của mình: "Gia gia, ngài không thể đem ý nguyện của mình áp đặt lên người cô cô. Ta bảo đảm với ngài, ta chỉ là nói hết mọi chuyện với cô cô, cô cô bất luận lựa chọn làm gì, ta đều ủng hộ. Thậm chí nàng cố chấp muốn đi tìm Trần Già, ta đều dốc hết sức lực giúp nàng."
"Thiền nhi không phải là kiểu người không nói đạo lý, hơn nữa nàng vẫn luôn có một trái tim chính nghĩa."
"Vậy thì để cho cô cô nghe theo tiếng lòng mình." Vương Thượng thư nói: "Gia gia, chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của bản thân cô cô. Hơn nữa Trần Già người này quyền cao chức trọng, nếu hắn và cô cô thật sự hai bên tình nguyện, có lẽ chúng ta thậm chí có thể thông qua cô cô để lôi kéo hắn qua đây."
Vương Hải: ". . ."
"Gia gia, đừng quên, Đổng Đại tướng quân rất có khả năng uy hiếp đến tính mạng của Ngụy Quân. Cho dù là vì Ngụy Quân, chuyện này ta cũng buộc phải thử một lần." Vương Thượng thư kiên định nói: "Ngươi không ngăn cản được ta, cô cô cũng nên sống rõ ràng một chút."
Vương Hải ngửa mặt lên trời thở dài.
Cháu trai đủ lông đủ cánh rồi, hắn không quản được nữa rồi.
"Mà thôi, ngươi dẫn ta đi gặp Thiền nhi trước."
Vương Hải không có đồng ý với đề nghị của Vương Thượng thư.
Hắn chỉ là muốn đi gặp nghĩa nữ của mình một lần.
Bọn họ đã rất lâu không gặp rồi.
Lúc ban đầu nhận lời sư phụ chiếu cố tốt Thiền nhi cô nương, hắn từng thất tín một lần, không muốn lại thất tín lần thứ hai.