Vương Tư Đồ khéo léo dùng liên hoàn kế, Đổng Thái sư đại náo Phượng Nghi đình (4)
Một khắc sau.
Một gian tiểu viện không bắt mắt.
Vương Hải đã nhìn thấy một thiếu phụ khí chất mười phần yếu đuối.
Tướng mạo cũng không diễm lệ đến mấy, bởi vì đã bị sự yếu đuối của nàng che lấp đi rất nhiều.
Nhưng thể chất thuần âm trời sinh, cốt cách quyến rũ, cùng với mị lực tỏa ra trong vô hình, vẫn đủ để nắm bắt loại thiên kiêu đương thời là Trần Già.
Trong lòng Vương Hải lại lần nữa nhẹ thở dài một hơi.
Cái này thật đúng là nghiệt duyên.
Thiền nhi thích ai không tốt, lại đi thích Trần Già.
Lúc này, không có người chú ý gian tiểu viện này.
Nếu Trần Già hoặc là Châu Phân Phương gặp được Vương Hải ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc.
Bởi vì không lâu trước đây, bọn họ đã từng đến gian tiểu viện hẻo lánh này.
Trần Già đã mời Châu Phân Phương tới đây, xóa đi ký ức của một cô gái.
Nhưng chuyện này trời biết đất biết, Trần Già biết Châu Phân Phương biết.
Những người khác không biết.
Vương Thượng thư cũng không biết.
Hắn chỉ biết là Trần Già và Thiền nhi có hẹn hò tại gian tiểu viện hẻo lánh này.
Nhưng hắn không dám theo dõi nơi này từng giây từng phút.
Hắn cũng không theo dõi được người có thực lực cao hơn hắn là Châu Phân Phương.
Cho nên, tin tức của bọn họ đều sai lệch.
Vì thế. . .
Một vở kịch lớn, cứ như vậy mà mở màn.
. . .
Tin tức Đổng Thái sư trở về kinh thành, tầng cấp cao trong kinh thành đã lan truyền xôn xao.
Có người hân hoan nhảy nhót.
Cũng có người mài đao soàn soạt.
Vốn không phải tất cả mọi người đều hy vọng Đổng Thái sư tiến vào kinh thành.
Bao gồm nội bộ Tây Đại Lục, rất nhiều người đều hy vọng Đổng Thái sư chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng ở giữa vạn quân, Đổng Thái sư đương nhiên không thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
Có điều hắn cũng không lựa chọn trở về kinh thành thông qua Truyền Tống Trận.
Lựa chọn của hắn là dẫn dắt đại quân, không nhanh không chậm, bằng tốc độ bình thường tiến đến kinh thành.
Ngày hôm đó.
Phía trước có người đến báo.
"Đại tướng quân, phía trước là Phượng Nghi đình."
"Ồ?"
Đổng Đại tướng quân đang ngồi trên ngựa cười ha ha.
"Phượng Nghi đình sao? Bổn tướng quân ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, đi gặp một lát."
Phượng Nghi đình, trong truyền thuyết từng có phượng hoàng rơi xuống vì thế mà có tên này.
Thế giới này không có phượng hoàng, ít nhất thế giới hiện tại chưa từng có người phát hiện.
Nhưng mà trên sách sử ghi lại là giấy trắng mực đen.
Hơn nữa, Phượng Nghi đình thỉnh thoảng cũng truyền đến âm thanh của chim phượng, từ câu chuyện đó mà có tên như vậy.
Đổng Đại tướng quân hạ lệnh di chuyển dêếnPhượng Nghi đình, quân đội liền tự động bắt đầu bố trận.
Đổng Đại tướng quân chỉ mang theo vài tùy tùng bên cạnh mình, tiến đến Phượng Nghi đình thưởng thức phong cảnh.
Chỉ là giây phút hắn vừa bước vào Phượng Nghi đình, khung cảnh quanh mình liền nháy mắt biến ảo ảnh.
Mà cùng lúc đó, sát khí từ bốn phương tám hướng ập tới.
"Đổng tặc chịu chết."
"Will nguyên soái nhờ ta hỏi thăm ngươi."
"Nộp mạng đi."
Giờ khắc này, ít nhất có ba sát chiêu tung ra cùng lúc.
Nhắm thẳng Đổng Đại tướng quân.
Đây là một lần ám sát được bố trí tỉ mỉ.
Không chỉ là một người ra tay.
Có thân vệ bên cạnh hắn.
Có thích khách đang âm thầm mai phục.
Còn có sát thủ Tây Đại Lục phái tới.
Đổng Đại tướng quân bất ngờ bị phục kích, không kinh sợ mà ngược lại thấy mừng, ngửa mặt lên trời cười to: "Cuối cùng cũng đã xuất hiện, bổn tướng quân đã chờ các ngươi rất lâu rồi."
Cùng với tiếng cười của Đổng Đại tướng quân, chỉ thấy khung cảnh xung quanh của Phượng Nghi lại lần nữa biến ảo ảnh.
Hồ rượu rừng thịt* —— thay thế toàn bộ.
(*)ẩn dụ về cuộc sống của một con người vô cùng xa hoa và buông thả, nghĩa là không có sự kiềm chế.
Võ đạo thông thần, tự tạo thành trời đất, gọi là không gian võ thần.
Không thấy Đổng Đại tướng quân hành động thế nào, toàn bộ thích khách liền đều biến mất tại hồ rượu rừng thịt.
Theo sau đó, Đổng Đại tướng quân khoát tay, để mọi người rút lui.
Chỉ để lại một mình mình, đứng giữa Phượng Nghi đình.
Sau đó hắn chậm rãi nói: "Trần tông chủ, mời hiện thân gặp mặt."
Trần Già đi ra từ trong cột của Phượng Nghi đình, ánh mắt nhìn về phía Đổng Đại tướng quân mười phần quái dị.
Sở dĩ hắn xuất hiện ở đây, là đến dự cuộc hẹn.
"Đổng Đại tướng quân. . . hẹn gặp mặt ta ở đây? Có phải đã hẹn sai người hay không?"
Đổng Đại tướng quân cười to: "Đương nhiên không có, trần tông chủ. . . thôi đi, ta gọi ngươi là Phụng Tiên thì sao?"
Trần Già đồng tử hơi co lại.
Cái tên này, cho dù điều tra sâu tư liệu của hắn, cũng không chắc có thể phát hiện.
Đổng Đại tướng quân —— đến không có ý đồ tốt.
"Nghe theo lời khách, đại tướng quân tùy ý, không biết đại tướng quân tìm ta có chuyện gì?"
Đổng Đại tướng quân sảng khoái nói: "Lão phu không thích úp mở, Phụng Tiên. Ta muốn đến trước tên tiện nhân kia, nhận ngươi làm nghĩa tử, ngươi có bằng lòng hay không?"
Trần Già: ". . ."
Một câu nói của Đổng Đại tướng quân, đã khiến Trần Già hoàn toàn ngơ ngác.
Hắn và Đổng Đại tướng quân không thân quen một chút nào.
Trên thực tế, khi hắn nhận được lời mời của Đổng Đại tướng quân là đã ngơ người rồi.
Tên nhãi này lại còn muốn làm nghĩa phụ của hắn.
Trần Già chỉ cảm thấy Phương Thiên Họa Kích rục rịch.
Nhưng hắn đã nhịn được.
"Ta không hiểu, rốt cuộc những lời nói đó của đại tướng quân từ đâu ra?"
Hắn nghe không hiểu.
Nhưng hắn vô cùng chấn động.