Người ngồi ở trong nhà, nghĩa phụ trên trời xuống (1)
Đổng Đại tướng quân ý bảo Trần Già ngồi xuống, sau đó hắn ngồi đối diện Trần Già, giống như một ngọn núi nhỏ, khiến cho Trần Già có chút "hoa hết cả mắt" .
Trần Già nói: "Thân hình này của Đổng Đại tướng quân. . . quả nhiên là 'Uy vũ' ."
Đây không phải là cường tráng nữa rồi.
Chính là phì.
Đổng béo phì.
Trần Già nhìn Đổng Đại tướng quân, liền cùng xem nhất toà núi nhỏ giống nhau.
Chỉ từ hình thể mà nói, có thể chấp ba lần hắn.
Đổng Đại tướng quân không để ý, rất bình tĩnh giải thích nói: "Đây là biểu hiện tinh thần võ thuật của ta, đương nhiên, ta cũng không cảm thấy như vậy là xấu. Ngươi hiện tại sở dĩ cho rằng ta béo, là vì định nghĩa của béo đã thay đổi, định nghĩa của đẹp cũng đã thay đổi, ngươi từng đọc qua lịch sử chưa?"
Trần Già gật đầu, đã có chút hiểu ý của Đổng Đại tướng quân: "Đại tướng quân là muốn nói, rất lâu trước đây, người trần thế đều cho rằng béo mới đẹp, bản thân mập mạp đại biểu cho lớn mạnh."
"Phụng Tiên rất hiểu ý ta." Đổng Đại tướng quân hài lòng gật đầu.
Trong lịch sử quả thật có một thời kỳ, xem béo là đẹp.
Bất luận nam hay nữ, mập mạp mới là đối tượng mà người trần thế hâm mộ và sợ hãi.
Chỉ là, niên đại kia đã rất lâu rồi.
Hơn nữa khi đó sức sinh sản yếu hơn rất nhiều so với hiện tại, cho nên tại niên đại đó, có thể béo lên đều là nhân vật có thân phận bối cảnh gia thế đặc biệt ngầu. Cho nên lấy dáng vẻ của bọn họ cho là đẹp, thật ra là một chuyện rất bình thường.
Thời đại đang phát triển, xã hội đang tiến bộ.
Hiện tại người trần thế đã thay đổi nhận thức rất nhiều.
Cho nên. . .
"Đại tướng quân không ngờ rất có phong cách cổ xưa." Trần Già kinh ngạc nói.
Bây giờ còn rất ít người còn nguyện ý noi theo cổ nhân ở phương diện này.
Đại đa số mọi người càng thích theo đuổi trào lưu, thuận theo thời thế.
Đổng Đại tướng quân lạnh nhạt nói: "Ngươi là muốn nói ta đã già rồi sao?"
"Không dám."
"Ta vốn không có già." Đổng Đại tướng quân nghiêm túc nói: "Ta chỉ là giống với những người trẻ tuổi các ngươi, vẫn thích tất cả mọi thứ mà mình thích thời còn trẻ tuổi."
Trần Già: ". . ."
Từ trên người một tên béo nghe được lời triết lý này, cứ cảm giác có chỗ nào sai sai.
Có điều Trần Già dù sao cũng là Trần Già, tố chất nội gián khiến cho hắn rất nhanh bắt được trọng điểm.
"Đại tướng quân thích tất cả mọi thứ mà mình thích thời còn trẻ tuổi?"
Trần Già đột nhiên đồng tử co lại, nghĩ tới thực lực mà Đổng Đại tướng quân vừa mới thể hiện, trong lòng đột nhiên dấy lên một lànsóng lớn.
"Chẳng lẽ. . . ?"
Không phải chứ?
Vận khí của hắn tốt như vậy, tùy tiện gặp một người đều là lão cổ đổng?
Phàm giới ngọa hổ tàng long như vậy sao?
Cho dù có ngọa hổ tàng long như vậy, vận khí của hắn tốt đến mức có thể gặp được sao?
Đổng Đại tướng quân nhìn thấy dáng vẻ biến sắc của Trần Già, lại cười ra tiếng.
Hắn vung tay phải lên, đá trên bàn liền xuất hiện một bộ dụng cụ pha trà.
Điều này khiến cho Trần Già trong lòng trầm xuống.
Bởi vì loại thủ đoạn này, tuyệt đối không phải là thủ đoạn võ đạo.
Lại càng không là thủ đoạn mà đại tướng quân Đại Càn có thể có được.
"Phụng Tiên, ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, xem như trường bối của ngươi, pha cho ta một ly trà, không tính là sỉ nhục ngươi chứ?" Đổng Đại tướng quân hỏi.
"Đương nhiên."
Trần Già lập tức hạ thấp mình tư thái của mình.
Thực lực của hắn đã đứng đầu đại tu hành giả, vốn dĩ không cách thế gian vô địch bao xa.
Nhưng mà ở trước mặt Đổng Đại tướng quân, Trần Già không cảm nhận được chút cảm giác an toàn nào.
Tuy rằng hắn cũng không cảm nhận được thực lực của Đổng Đại tướng quân này vượt qua hắn rất nhiều.
Có điều bưng nước pha trà cho người lớn tuổi hơn mình, không mất mặt.
Làm nội gián, không bướng bỉnh.
Nhìn thấy trình độ pha trà thành thạo của Trần Già, ý cười trên mặt của Đổng Đại tướng quân càng sâu hơn.
"Xem ra trước đây ngươi không ít lần pha trà cho Quốc sư." Đổng Đại tướng quân nói.
Trần Già cân nhắc mở miệng: "Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta tất nhiên phải đối đãi như cha."
"Rất tốt, cuộc đời ta thích nhất chính là những đứa trẻ hiếu thuận." Đổng Đại tướng quân hài lòng gật đầu nói: "Nếu không phải coi trọng lòng hiếu thảo của ngươi, lão phu cũng sẽ không tìm ngươi."
"Đại tướng quân, đến bây giờ ta vẫn hoàn toàn không biết gì, ngài không phiền nói rõ ràng một chút." Trần Già nói thẳng.
Hắn có rất nhiều suy đoán.
Nhưng mà đều không có cách nào chứng thực.
Chỉ có thể moi càng nhiều bí mật từ miệng Đổng Đại tướng quân.
Đổng Đại tướng quân hình như cũng không đề phòng hắn.
Nói cách khác, Đổng Đại tướng quân căn bản không sợ hắn thăm dò, cũng không lo lắng mình sẽ tiết lộ bí mật.
Đây là một sự lớn mạnh phát ra từ trong nội tâm.
"Phụng Tiên ngươi vừa rồi dường như đã đoán được điều gì đó."
Trần Già gật đầu, thản nhiên nói: "Quả thật đã đoán được một chút, nhưng ta lại phủ định suy nghĩ của mình. Bởi vì tu luyện võ đạo không thể trường sinh, đây là luật thép."
"Ngươi nói rất đúng, tu luyện võ đạo, không thể trường sinh, đây là luật thép, không phải thiên tài xuất chúng, không thể phá vỡ luật thép này."
Đổng Đại tướng quân đã khẳng định cách nói này, nhưng sau đó liền thay đổi chủ đề: "Có điều từ xưa đến nay, vẫn luôn có một vài cường giả có thể nghịch thiên đổi mệnh, sáng tạo kỳ tích."
Trần Già nhíu mày, nói thẳng: "Đại tướng quân, ta có thể cảm giác được ngươi rất mạnh, nhưng ta vốn không cảm nhận được ngươi mạnh đến mức ta không thể đối kháng."