Giết Thiên Vương (2)
Lục Nguyên Hạo cười khổ nói: "Ngụy ca, huynh có thể nói lời này, bởi vì huynh là một quân tử chân chính, không có tư liệu đen, những người khác thì lại không được. Hơn nữa, hiện tại đang phổ biến việc phản án, Cửu Thiên Tuế là đại diện điển hình cho việc bị phản án. Quan trọng nhất là... việc phản án cho Cửu Thiên Tuế, Giám Sát Tư ra sức rất lớn.”
Ngụy Quân: "... Giám Sát Tư ra sức rất lớn?”
"Đúng vậy, thế nhân đều đồn đại rằng Giám Sát Tư được thành lập trên đống phế tích của Đông Xưởng, lời này cũng không nói sai. Có điều lúc đó vị Hoàng đế phá bỏ Đông Xưởng, xử tử Cửu Thiên Tuế kia là một tên ngốc, ông ta phát hiện triều đình không thể không có cơ quan tình báo sau khi phá bỏ Đông Xưởng, vì vậy mới xây dựng lại Giám Sát Tư. Mà văn võ bá quan lúc đó đều phản đối chuyện này, để chiếm được quyền chủ động về đại nghĩa, triều đình âm thầm thúc đẩy việc tẩy trắng cho Đông Xưởng và Cửu Thiên Tuế, trong đó người ra sức lớn nhất chính là một số tiền bối của Giám Sát Tư.
“Cũng chính vì làm chuyện này rất tốt và tận tâm, những tiền bối này mới được Hoàng thất coi trọng, xây dựng lại Giám Sát Tư trên đống phế tích của Đông Xưởng.”
“Vì vậy, chúng ta phản đối Cửu Thiên Tuế, chẳng khác nào phản đối Giám Sát Tư.”
"Nếu chúng ta tiếp tục đào bới tư liệu đen của Cửu Thiên Tuế, sẽ đào ra cả tư liệu đen của Giám Sát Tư.”
Nói đến đây, Lục Nguyên Hạo ngửa mặt lên trời thở dài.
"Lúc trước đều nghĩ rằng Cửu Thiên Tuế sớm đã chết rồi, vì vậy đã tẩy trắng cho ông ta quá kỹ lưỡng rồi, một số tư liệu đen lúc đó của ông ta đều bị các tiền bối của Giám Sát Tư bóp méo hoàn toàn. Hiện tại, Cửu Thiên Tuế đột nhiên xuất hiện khiến bọn ta tiến thoái lưỡng nan, đây quả thực là quá khiến người khác ghê tởm rồi. Nếu đổi một người khác, An Toàn Tư dễ đối phó rồi.”
Ngụy Quân: "..."
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu
Nói như vậy thì việc thả lão thái giám Cửu Thiên Tuế này ra cũng thật sự là một nước cờ hay.
“Hoàng thất có cao nhân.” Ngụy Quân cảm khái nói: “Trước đây không phát hiện ra hoàng thất có loại người thông minh như vậy.”
Lục Nguyên Hạo gật gật đầu, nói: "Quả thực không phát hiện, người được chọn Cửu Thiên Tuế này, quả thực là khiến người ta cảm thấy đáng ghét rồi, khiến chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, không thể động đậy. Nếu ta là người đưa ra quyết định phía sau Hoàng thất kia, ta sẽ sắp xếp cho Cửu Thiên Tuế mấy việc ám sát, vừa ăn cướp vừa la làng, như vậy sẽ hoàn toàn nắm quyền chủ động, còn sẽ có được sự đồng tình của bách tính thiên hạ.”
Giọng nói của Lục Nguyên Hạo vừa dứt, sắc mặt của Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo đồng thời thay đổi.
Một lát sau.
Ngụy Quân vỗ vỗ vai Lục Nguyên Hạo, lãnh đạm nói: "Tiểu Béo, ngươi nói rất hay, lần sau đừng nói nữa.”
Lục Nguyên Hạo khóc rồi.
"Tên chết tiệt, thật không biết xấu hổ, vậy mà lại thực sự làm ra loại chuyện vừa ăn cướp vừa la làng này.”
Đúng vậy.
Bọn họ vừa nhận được tin tức.
Cửu Thiên Tuế vừa mới lộ diện nơi công cộng liền bị ám sát.
Thích khách được nghi ngờ là người của An Toàn Tư.
Chuyện này vẫn chưa được lan truyền rộng.
Nhưng cả Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo đều biết rằng đây là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hai người nhanh chóng chạy tới hiện trường.
Vì vấn chuyện này liên quan đến hai cơ quan tình báo lớn là An Toàn Tư và Đông Xưởng, vì vậy An Toàn Tư và Đông Xưởng đều không thích hợp nhúng tay vào.
Người của Lục Phiến môn đã kiểm soát được hiện trường.
Quốc nạn được đặt lên hàng đầu, mọi việc tang sự nhanh chóng, đơn giản.
Vì vậy, mặc dù Mạnh lão vừa mới hi sinh không lâu, tang lễ cũng vừa mới xong xuôi, nhưng Mạnh Giai đã trở lại làm việc ở Lục Phiến môn.
Tây Hồng Thị.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo xuất hiện, Mạnh Giai ngay lập tức chào đón.
Lục Nguyên Hạo mở miệng hỏi trước: “Mạnh đại nhân, tình hình thế nào?”
Mạnh Giai lắc đầu và nói: "Thích khách là tử sĩ, đã tự sát rồi, có điều lục soát ra được một tấm bài của An Toàn Tư trên người thích khách.”
Lục Nguyên Hạo tức đến mức đỏ bừng mặt: “An Toàn Tư muốn giết người, không thể thấp hèn như vậy, càng sẽ không cố ý để lại manh mối rõ ràng như vậy.”
Mạnh Giai khẽ thở dài: “Chuyện này ta đương nhiên có thể nghĩ ra được, người có con mắt tinh tường đều có thể nghĩ ra được, nhưng sự việc truyền ra, người trong thiên hạ có thể nghĩ được hay không thì cũng khó nói.”
Lục Nguyên Hạo không thể nói lại.
Người trong thiên hạ chắc chắn không thể nghĩ được.
Chân tướng cũng căn bản không quan trọng.
Thế nhân sẽ chỉ biết rằng vốn dĩ cơ quan tình báo là An Toàn Tư một mình độc chiếm.
Cửu Thiên Tuế vừa mới "từ cõi chết sống lại" để xây dựng lại Đông Xưởng thì liền bị ám sát.
Lục Phiến môn điều tra chân tướng, nếu điều tra theo lẽ công bằng, vẫn gỡ bỏ sự nghi ngờ của An Toàn Tư.
Nhưng Lục Phiến môn càng chứng minh An Toàn Tư trong sạch, trong lòng bách tính Đại Càn, An Toàn Tư lại càng không trong sạch.
Đây là một bộ liên hoàn.
Hơn nữa cơ bản khó giải.
Bởi vì đối với những người không hiểu tình hình mà nói, thuyết âm mưu vĩnh viễn đều được ưa thích hơn là chân tướng.
Cuối cùng, Lục Nguyên Hạo không nhịn được mà mắng chửi: “Mẹ kiếp, sao đối thủ đột nhiên lại thông minh như vậy?”
Hắn ta muốn đối thủ ngu như lợn.
Không muốn loại đối thủ có trí thông minh online như thế này.
Nghe thấy Lục Nguyên Hạo nói đối phương đột nhiên thông minh, Ngụy Quân cũng hơi nhíu mày.