Giết Thiên Vương (1)
Ngụy Quân nhắc nhở nói: "Lúc này Hoàng thất tung Đông Xưởng ra, chỉ sợ Xưởng công Đông Xưởng mới nhậm chức không dễ giết như vậy, không thể xem Hoàng thất như kẻ ngốc."
Ngụy Quân lời nói như sấm.
Rất nhanh, tư liệu của Xưởng công Đông Xưởng mới nhậm chức đã bày ra trước mặt Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo thấp giọng thầm mắng: "Đáng chết, biết Hoàng thất khẳng định có lão cổ đổng, không ngờ đến trong thái giám cũng có một lão cổ đổng. Cửu Thiên Tuế, cái này còn làm cái rắm."
Sắc mặt Ngụy Quân có chút cổ quái: "Không ngờ còn là bổn gia."
Hoàng thất ra tay lần này, quả thật khác thường.
Thành lập lại Hán công Đông Xưởng, lại là Xưởng công thế hệ cuối cùng khi Đông Xưởng bị diệt, từng quyền lực khuynh đảo thiên hạ, được người trần thế xưng là "Cửu Thiên Tuế" .
Hắn họ Ngụy.
Ngụy trong Ngụy Quân.
Thời điểm Cửu Thiên Tuế vẫn còn sống, Đông Xưởng hoành hành thiên hạ, giỏi hơn văn võ bá quan, triều dã nhân thần đều căm phẫn, dân chúng lầm than.
Cửu Thiên Tuế bị cho là tên đầu sỏ lớn nhất.
Ngụy Tặc không bị diệt trừ, Đông Xưởng không bị tiêu diệt, triều đình liền không còn hy vọng để nói.
Đây gần như là suy nghĩ của tất cả mọi người lúc đó.
Sau khi Tân hoàng lên ngôi, cũng cho rằng như thế.
Cho nên hắn trọng dụng bách quan, thủ tiêu Đông Xưởng, sau đó. . . dân chúng càng thêm lầm than.
Thiếu chút nữa đã mất nước.
Thời gian không nói, nhưng đã trả lời tất cả vấn đề.
Dân chúng cuối cùng cũng ý thức được, bọn họ có nhiều hiểu lầm đối với Cửu Thiên Tuế.
Nguyên nhân căn bản dân chúng lầm than, cũng không ở Đông Xưởng.
Thậm chí, Cửu Thiên Tuế so với rất nhiều văn võ bá quan triều đình, ngược lại là trung thần lớn.
Dù sao một tên thái giám, có thể có tâm tư gì xấu?
Hắn còn không muốn mưu triều soán vị.
Những ác danh kia của hắn, phần lớn là vì hắn đã đứng ở phía đối lập với bách quan.
Vì thế, thời điểm Ngụy Tặc còn sống, bị thế nhân xưng là "Cửu Thiên Tuế" .
Sau khi chết hai mươi năm, lại được dân chúng xưng là —— "Trung Hiền công" !
Hiện tại, Cửu Thiên Tuế vốn dĩ đã chết nhiều năm. . . Trung Hiền công, không ngờ lại chui ra, còn thành lập lại Đông Xưởng.
Ngụy Quân rất muốn châm biếm.
Còn Lục Nguyên Hạo lại cảm thấy áp lực lớn như núi.
"Ngụy ca, Trung Hiền công thành lập lại Đông Xưởng, nếu như ta giết hắn, An Toàn Tư sẽ bị để lại danh tiếng xấu, phiền phức rồi." Lục Nguyên Hạo buồn rầu nói: "Đáng chết, mọi người đều biết, Cửu Thiên Tuế là trung thần lớn."
Ngụy Quân: ",﹏ , "
...
Lục Nguyên Hạo xuất hiện chứng hoang tưởng bị ngược đãi.
Nói cách khác, hắn ta suy bụng ta ra bụng người.
"Ngụy ca, huynh nói nếu như Hoàng thất đột nhiên giết chết Cửu Thiên Tuế, nỗi oan ức này có phải An Toàn Tư bọn ta sẽ phải gánh không?”
Ngụy Quân có thể nói gì?
"Cho dù Hoàng thất có trí thông minh như ngươi, cũng không có năng lực như ngươi.” Ngụy Quân phàn nàn: “Cửu Thiên Tuế dễ giết như vậy sao? Nếu chết dễ dàng như vậy, hắn đã chết từ lâu rồi, cũng sống không nổi đến bây giờ."
"Ngụy ca, huynh nói như vậy cũng đúng.”
Lục Nguyên Hạo gật đầu.
"Ta biết Hoàng thất nhất định có bảo dược, có đồ cổ, nhưng không ngờ Hoàng thất lại nuôi một lão thái giám, điều này quá không hợp thói thường. Lão thái giám này lại là Cửu Thiên Tuế, lại càng không hợp thói thường. Danh tiếng của Cửu Thiên Tuế tốt như vậy, làm kẻ địch với hắn ta, An Toàn Tư không đứng về phía đạo nghĩa, bó chân trói tay, quá bị động rồi.”
Nói đến điều này, Lục Nguyên Hạo liền đau đầu.
"Dù ta có động thủ với thành viên Hoàng thất cũng có thể kích động dư luận đứng về phía ta. Nhưng động thủ với Cửu Thiên Tuế, bách tính chắc chắn sẽ ủng hộ hắn ta, An Toàn Tư bọn ta sẽ không thể làm việc một cách quyết đoán.”
Ngụy Quân cứng họng: "Một tên thái giám có quyền thế, ngươi sợ cái gì? Cửu Thiên Tuế còn không bằng nghĩa phụ ngươi, ngươi động thủ với Đổng Đại tướng quân thì ta không ủng hộ, nhưng ngươi muốn hạ thủ với Cửu Thiên Tuế, tùy ý.”
"Ngụy ca, huynh không biết, sau khi Cửu Thiên Tuế chết, triều chính càng loạn hơn, sau khi những đối thủ chính trị của Cửu Thiên Tuế kia nắm được đại quyền, suýt chút nữa mất nước, sau đó trực tiếp tẩy trắng Cửu Thiên Tuế, hiện tại danh tiếng của hắn ta rất tốt, còn tốt hơn cả Đổng Đại tướng quân.” Lục Nguyên Hạo nói.
Ngụy Quân: "... Tất cả đều dựa vào người đồng hành làm tôn lên?”
"Đại khái chính là ý này.”
“Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì Cửu Thiên Tuế là một thái giám có quyền phải không?” Ngụy Quân cau mày nói: “Cho dù chín phần những vật liệu đen kia của hắn ta là giả, nhưng một phần cũng đủ để khiến hắn ta chết không đáng tiếc rồi, huống hồ những vật liệu đen kia của hắn ta ít nhất cũng phải có một nửa là thật. Thủ lĩnh đặc vụ, còn có thể là người tốt sao? Thật sự cho rằng hắn ta là thánh nhân rồi? Chuyện này có gì phải kiêng dè chứ?”
Không thể bởi vì kẻ địch của một người thối nát hơn người này thì liền cho rằng người này là người tốt được.
So sự thối nát không thú vị nữa.
Ngụy Quân tiếp tục nói: "Về cơ bản, ta không hoài nghi về lòng trung thành của bọn hoạn quan với triều đình, dù sao bọn họ cũng là người không có nơi dựa vào, triều nào soán vị cũng không có tương lai. Nhưng hoạn quan tham tài, hoạn quan tham quyền, hoạn quan tâm lý biến thái... trong lịch sử đâu đâu cũng có. Tiểu Béo, ngươi không phải thực sự cho rằng nhân thế xưng ông ta là ‘Trung hiền công’, đối thủ của ông ta cũng là một đám thối nát, liền cho rằng ông ta và hoạn quan của ông ta là trượng nghĩa chi sư đấy chứ?”