Cửu Thiên Tuế (4)
"Tai hoạ ngoại xâm chưa diệt trừ, lại sinh ra mối lo nội bộ, phiền phức." Ngụy Quân cảm khái nói.
Lục Nguyên Hạo gật đầu nói: "Quả thật phiền phức, càng phiền phức hơn là thích khách mà công chúa Minh Châu sắp xếp ngay cả một cây tóc gáy của Đổng Đại tướng quân đều không có tổn hại được. Ngoại trừ công chúa Minh Châu, Tây Đại Lục Will cũng phái thích khách, cũng trở về tay không giống như vậy. Ngụy ca, thực lực mà Đổng Đại tướng quân thể hiện ra, đã giỏi hơn các đại tướng quân khác, trong cuộc chiến tranh vệ quốc hắn vốn không có lợi hại như vậy."
Ngụy Quân có chút trầm tư.
Quả thực, sách sử về chiến tranh vệ quốc đều là hắn viết.
Trong cuộc chiến tranh vệ quốc Đổng Đại tướng quân cũng có biểu hiện, nhưng vốn không quá nổi bật.
Mà hiện tại, năng lực chiến đấu cá nhân của Đổng Đại tướng quân đã có chút đột phá thiên giới.
"Có phải có liên quan đến hoàn cảnh thiên địa biến hóa gần đây hay không?" Ngụy Quân đoán.
Lục Nguyên Hạo tỏ vẻ nghi ngờ: "Vậy thì tiến bộ cũng quá nhanh rồi, Ngụy ca, ta cảm thấy bây giờ Đổng Đại tướng quân có thể dễ dàng đánh chết ta."
Ngụy Quân: ". . . Ta không tin, hắn nhiều nhất có thể dễ dàng đánh chết nghĩa phụ ngươi."
Trời biết tên nhãi ngươi có bao nhiêu tay sau.
Có điều lời Lục Nguyên Hạo nói, Ngụy Quân cũng đã nghe lọt tai.
Đổng Đại tướng quân thực lực cao cường, lập trường lại rất dao động. Một khi hắn vào kinh, tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với thế cục trung tâm Đại Càn.
Có người thích kiểu thay đổi này, có người không thích.
Lục Nguyên Hạo thuộc loại không thích.
Hắn đang suy nghĩ một chuyện.
"Ngụy ca, ta có một ý tưởng to gan."
Ngụy Quân nhìn Lục Nguyên Hạo một cái, đã đoán được ý tưởng của hắn, phút chốc kinh ngạc: "Tiểu Béo ngươi đừng nói với ta ngươi muốn thử ám sát hắn?"
Lục Nguyên Hạo gật đầu nói: "Ngụy ca ngươi đoán đúng rồi, quyết đấu trực diện, ta chưa chắc là đối thủ của Đổng Đại tướng quân, nhưng mà ta hiểu Ám sát chi đạo. Nếu ta ám sát hắn, hắn cũng chưa chắc chống đỡ được. Thực lực của ta tuy rằng không ổn, nhưng mà thuật ám sát của ta thiên hạ vô song."
Dù gì cũng là đã qua kiểm nghiệm.
Lục Nguyên Hạo mười phần tự tin đối với Ám sát chi đạo của mình.
Ngụy Quân không có lời nào phản bác.
Ám sát chi đạo kia của ngươi, quả thật thiên hạ vô song.
Thả ngươi ra ngoài, quả thật có khả năng tiêu diệt Đổng Đại tướng quân.
Vấn đề là Lục Nguyên Hạo đã là tên một người.
Cửu đương đầu An Toàn Tư, thành viên đời thứ hai Thiết huyết cứu quốc hội, người thứ hai của thế hệ trẻ tuổi Đại Càn, chỉ đứng sau Ngụy Quân.
Nếu như hắn ám sát đại tướng quân vừa mới lập được công lớn cho Đại Càn ở trước mắt bao người, không cần Tây Đại Lục đánh, Đại Càn đã tự mình nội loạn trước rồi.
Kiểu ảnh hưởng này quá xấu.
Ngụy Quân phân tích mối quan hệ thiệt hơn cho Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo nghiêm túc nói: "Ngụy ca, lời ngươi nói đều đúng, nhưng tên này khẳng định không có ý tốt, hơn nữa khẳng định có cấu kết với Hoàng thất, nếu không Hoàng thất sẽ không phong hắn làm Thái sư. Chúng ta ra tay trước được lợi. Một khi để cho hắn phát triển thô tục, chúng ta liền nguy hiểm."
Ngụy Quân thầm nghĩ thứ ta muốn chính là nguy hiểm.
"Không cần lo lắng, cho dù thực sự muốn giết hắn, cũng phải đợi sau khi hắn lộ bộ mặt thật. Chúng ta phải có lý do chính đáng, không thể chủ động gây ra chia rẽ trong Đại Càn. Ngay lúc Đại Càn đang gặp phải tình huống loạn trong giặc ngoài, chúng ta phải đoàn kết tất cả sức mạnh có thể đoàn kết, dù sao hắn cũng vừa mới lập được công lớn, không thể không dạy đã giết."
Lục Nguyên Hạo thở dài một hơi.
Hắn không muốn chú ý toàn bộ đại cục này, tuy rằng hắn biết lời Ngụy Quân nói có đạo lý.
Nhưng mà mỗi lần đều chờ đối phương ra chiêu mới nghênh chiến, quá bị động, cũng dễ dàng mất đi cơ hội trước tiên.
Lục Nguyên Hạo không có phản bác Ngụy Quân, hắn biết Ngụy Quân đúng, có điều hắn vẫn giữ suy nghĩ của mình.
Đồng thời đang suy nghĩ phương án ám sát Đổng Thái sư thứ mười một.
Lo trước khỏi hoạ.
Thời khắc chuẩn bị hành động.
Có điều, ngày mai và bất ngờ, lần này, bất ngờ đã đến trước.
Toàn bộ suy tính của Lục Nguyên Hạo, đều tạm thời bị gác lại.
Bởi vì, An Toàn Tư đã xảy ra chuyện.
Đại sự.
Ngụy Quân cũng đã nhận được tin tức, hắn nghi hoặc nhìn về phía Lục Nguyên Hạo.
"Đông Xưởng? Cái này làm thê nào chui ra được?"
Lục Nguyên Hạo sắc mặt trầm trọng: "Đông Xưởng không thuộc hệ thống triều đình, do thái giám bên cạnh Hoàng đế cai quản, thuộc Hoàng thất trực tiếp quản lý, người chủ sự đều là thái giám nội bộ triều đình, tất cả đều là gia nô của Hoàng đế, cho nên không có liên quan đến bách quan triều đình, có thành lập hay đóng cửa cũng không cần thông qua kiến nghị biểu quyết của bách quan. Nhưng mà Đông Xưởng từ mấy đời trước đã sớm bị thủ tiêu, Giám Sát Tư chính là được thành lập trên vết tích còn sót lại của Đông Xưởng."
Nhưng bọn hắn vừa mới nhận được tin tức —— Đông Xưởng, đã thành lập lại.
Ngụy Quân nhíu mày nói: "Xem ra Hoàng thất lần này đã thật sự ra chiêu, đây là đang đoạt quyền của An Toàn Tư, ý đồ dùng Đông Xưởng thay thế An Toàn Tư."
"Ngụy ca, lần này ta không thể nghe lời ngươi rồi, ta muốn khi Đông Xưởng thành lập chưa vững, xử lý Xưởng công Đông Xưởng trước." Lục Nguyên Hạo đằng đằng sát khí: "Đại Càn không cần hai tổ chức tình báo, An Toàn Tư và Đông Xưởng cũng định sẵn không đội trời chung."