Cửu Thiên Tuế (3)
"Đại Càn bây giờ loạn trong giặc ngoài, chuyện Ngụy huynh phải xử lý đã rất nhiều, ta đừng gây thêm phiền phức cho hắn nữa. Nếu như Đổng Đại tướng quân cũng đứng về phía đối lập Ngụy huynh, vậy. . . nói không chừng ta phải nỗ lực, tiếp tục thử giết cha."
Sau khi Ngụy Quân xuất hiện, đã giúp Trần Già rất nhiều, nhưng Trần Già từ đầu đến cuối không quên, hắn là một nội gián.
Làm nội gián, chiến đấu đơn độc là thao tác cơ bản.
Nội gián không phải là chờ người khác tới bảo vệ mình, mà là mình phải đi bảo vệ người khác.
"Ngụy huynh, gần đây luôn là ngươi đang giúp ta, cũng đã đến lúc ta nên giúp ngươi."
Trần Già có một dự cảm.
Nghĩa phụ mà mình vừa mới nhận, xác suất lớn không phải là thứ gì tốt, hơn nữa có khả năng rất lớn gây bất lợi đối với Ngụy Quân.
Với nhân phẩm của Ngụy huynh, nếu như biết tất cả điều này, khẳng định sẽ lựa chọn gánh nguy hiểm ở trên vai chính hắn.
Cái này tuyệt đối không thể.
"Bất luận là Ngụy huynh hay Sa Vị đều từng nói, ta khắc nghĩa phụ. Nếu đã như vậy, để ta gánh vác nhiều trách nhiệm hơn một chút."
Trần Già có một giác ngộ như trọng trách lớn trời giao.
Ngụy Quân đối với chuyện này. . . hoàn toàn không biết gì.
Còn Thiền nhi cô nương. . . đang cưỡi ngựa đến trên đường.
. . .
Kinh thành.
Vương Hải rất muốn một tát đánh chết quy tôn tử của mình.
Nhưng mà hắn nhịn.
Dù sao đây cũng là nòi giống của mình.
Vương Hải chỉ hận rèn sắt không thành thép, giáo huấn nói: "Ngươi đã đưa ra một quyết định vi phạm tổ tông."
Vương Thượng thư thản nhiên nói: "Gia gia, ta là vì tốt cho Nho gia. Hơn nữa là cô cô tự mình lựa chọn, chúng ta không có ai ép nàng."
Vương Hải ngửa mặt lên trời thở dài: "Ngươi căn bản không hiểu, nếu điều chúng ta suy đoán là thật, cho dù nàng là Bế Nguyệt tiên tử, trong trò chơi này cùng lắm cũng là một quân cờ mà thôi, không có khả năng trở thành người chiến thắng thực sự."
Vương Thượng thư đối với chuyện này kiên trì giữ vững ý kiến: "Gia gia, ngươi quá coi thường uy lực của mỹ nhân kế, Thần Hậu năm đó có thể lật đổ Nguyên Minh Chủ, không phải là dựa vào mỹ nhân kế sao?"
"Là ngươi quá coi thường Thần Hậu, Thần Hậu đánh bại Nguyên Minh Chủ trước, sau đó lại cùng xưng chí tôn với Thần Quân ở trên trời, không phải là sắc đẹp có thể làm được."
Vương Hải và Vương Thượng thư không ai thuyết phục được đối phương, chỉ có thể giữ lại ý kiến của nhau.
"Bất luận như thế nào, phái người bảo vệ tốt Thiền nhi đi." Vương Hải khoát tay: "Ngươi tự mình đi sắp xếp."
"Gia gia yên tâm, ta khẳng định sẽ không để cho cô cô xảy ra chuyện."
Vương Thượng thư tràn đầy lòng tin đối với việc khôi phục ký ức của Thiền nhi cô nương.
Thật ra hắn cảm thấy không cần thiết đi bảo vệ Thiền nhi cô nương.
Bởi vì lần này sau khi bọn họ khôi phục ký ức của Bế Nguyệt tiên tử, do phân đoạn nào đó xảy ra sai sót, làm cho thực lực của Bế Nguyệt tiên tử cũng bắt đầu khôi phục.
Tuy rằng không có hoàn toàn khôi phục đến trình độ thời kì hưng thịnh của nàng, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Hải dặn bảo vệ tốt Bế Nguyệt tiên tử, Vương Thượng thư thầm nói Nho gia hiện tại toàn thể cao thấp ngoại trừ Ngụy Quân, Châu Phân Phương và Vương Hải, e rằng cũng không có mấy người có tư cách bảo vệ nàng.
Tuy rằng trong lòng cho là như thế, nhưng Vương Thượng thư vẫn làm theo.
Nhưng Thiền nhi cô nương và Đổng Đại tướng quân. . . lướt qua nhau.
Thiên hạ để mắt đến hành tung của Đổng Đại tướng quân, rất nhiều người đều đang đợi hắn vào kinh thành.
Hắn lại chậm chạp chưa vào kinh.
Trên đường vốn cũng đi không nhanh.
Tốc độ thông thả, khiến cho rất nhiều người thông minh đều ngửi được mùi không bình thường.
. . .
Tòa soạn《 Phá Hiểu 》.
Lục Nguyên Hạo đã đến tìm Ngụy Quân.
"Ngụy ca, ngươi nói tên Đổng Đại tướng quân này rốt cuộc có ý đồ gì?" Lục Nguyên Hạo hỏi: "Bất luận hắn có phải Hoàng thất nhất đảng hay không, hắn đều nên tranh thủ thời gian đến kinh thành, không nhanh không chậm như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn còn tâm tư khác?"
"Có tâm tư khác cũng rất bình thường." Ngụy Quân ngược lại không thấy kỳ lạ.
Hắn vốn không biết thân phận của Đổng Đại tướng quân.
Thật ra cho dù hắn đã biết, hắn cũng sẽ không thấy kỳ lạ.
Chuyện gì to tát.
Thiên Đế chỉ lo lắng thực lực người muốn giết mình không đủ mạnh.
Chưa bao giờ lo lắng đối phương quá mạnh.
"Có thể làm người ai nguyện ý làm chó? Đổng Đại tướng quân là đảng Bảo Hoàng chỉ là phỏng đoán của chúng ta, cho dù là thật, hắn khẳng định cũng không muốn liều mạng vì Hoàng thất, khẳng định có tính toán của riêng mình, sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến hắn rồi?"
Lục Nguyên Hạo nói: "Ta đã nhận được tin tức, Đổng Đại tướng quân bị ám sát trên đường."
"Cái này có gì kì lạ?"
"Trong số người ám sát hắn có người công chúa Minh Châu phái đi." Lục Nguyên Hạo nói.
Ngụy Quân nhíu mày.
Cái này thì phải chú ý một chút.
Xem ra công chúa Minh Châu thật sự có chút ngồi không yên rồi.
Lời đồn Đổng Đại tướng quân sau khi đến kinh thành sẽ nhậm chức Thái sư, bước tiếp theo chính là Tướng quốc, chấp giết Đại Càn.
Lời này là Tô Lang Gia nói.
Ngụy Quân biết, Tô Lang Gia bình thường sẽ không ăn nói lung tung, hắn nói lời đồn, vậy xác suất lớn chính là sự thật.
công chúa Minh Châu hiển nhiên không muốn nhường vị.
Cho nên, nàng đã bắt đầu có hành động.