Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1632 - Chương 1632. Giết Gái Phóng Khoáng, Hành Động Lợi Hại (4)

Chương 1632. Giết gái phóng khoáng, hành động lợi hại (4) Chương 1632. Giết gái phóng khoáng, hành động lợi hại (4)

Giết gái phóng khoáng, hành động lợi hại (4)

Bởi vì theo logic, Thác Tháp Thiên Vương vốn sẽ không cảnh giác với Cửu Thiên Tuế.

Ai lại đi cảnh giác với một lão đồ cổ đột nhiên xuất hiện đến ám sát mình chứ?

Cửu Thiên Tuế đây là đang gắng tặng công lao.

Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được.

Nhưng... hầu hết bách tính đều không phải là người có con mắt tinh tường.

Phía trên nói cái gì, bọn họ liền tin cái đó... Cho dù sau khi dân trí phát triển thì cũng là như vậy, huống hồ Đại Càn còn chưa được gọi là dân trí phát triển.

Vì vậy, sau khi nghe thấy Cửu Thiên Tuế nói như vậy, hiện trường thậm chí còn vang lên từng tràng vỗ tay và tiếng hoan hô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Cửu Thiên Tuế - người đã tẩy trắng thành công thành ‘Trung hiền công’ và Ngụy Quân – người vốn đã trở thành vật tổ trong lòng bách tính Đại Càn, đã duy trì sự hữu hảo với nhau, đối với rất nhiều bách tính mà nói, đây là chuyện đáng để hoan hô nhảy nhót.

Không ra tay đánh một người tươi cười.

Cửu Thiên Tuế hạ thấp tư thái của mình, Ngụy Quân đương nhiên cũng không thể không nể mặt, đây là vấn đề EQ cơ bản.

Hơn nữa, cho dù có thể không nể mặt Cửu Thiên Tuế, thì cũng bắt buộc phải nể mặt những bách tính có mặt ở đây.

Ngụy Quân biết rằng rất nhiều bách tính đều tin những lời nói của Cửu Thiên Tuế từ tận đáy lòng, cũng nguyện ý nhìn thấy Cửu Thiên Tuế phân công lao cho mình.

Hắn không thể để những người này thất vọng.

Vì vậy, Ngụy Quân chỉ trò chuyện vài câu đơn giản với Cửu Thiên Tuế, sau đó một nhóm người chính thức quay trở về kinh thành.

Lần hồi kinh này của Đổng Đại tướng quân và Cửu Thiên Tuế mang lại phản ứng dây chuyền, nhưng cũng sẽ rất lâu.

Trò hay vẫn còn ở phía sau.

Hơn nữa cao trào của màn kịch này vẫn chưa tới, vì vậy rất nhiều người đều không vội vàng.

Đối với công lao lần này của Đồng Đại tướng quân và Cửu Thiên Tuế, mặc dù có tình báo truyền về nhưng vẫn cần bọn họ đích thân báo cáo công tác.

Về việc rốt cuộc bọn họ làm thế nào lập được đại công, làm thế nào mà Đổng Đại tướng quân sắp chết trên giường bệnh lại bật ngồi dậy, đánh bại Will mài dao xoèn xoẹt. Làm thế nào Cửu Thiên Tuế lóe thân ở Nam Tân Cương, giết chết Thác Tháp Thiên Vương trong đại bản doanh của phản tặc. Những chuyện này, gần như mọi người trong thiên hạ đều rất tò mò, chuyện này cũng không phải là chuyện mà báo cáo vắn tắt triều đình nhận được trước đó có thể khái quát.

Vì vậy, Công chúa Minh Châu đích thân đến chủ trì cuộc họp triều đình, để Đổng Đại tướng quân và Cửu Thiên Tuế báo cáo công tác, cũng để triều đình hiểu sâu hơn về hai mãnh nhân đột nhiên nhảy ra ngoài này.

Sau đó, hai mãnh nhân này liền mang đến cho triều đình một bất ngờ cực lớn.

Đổng Đại tướng quân ra hiệu cho Cửu Thiên Tuế lên trước, Cửu Thiên Tuế cũng không khách khí.

"Chư vị, lần này có thể giết chết Triều tặc...”

"Đợi một chút."

Ngụy Quân nghe thấy "Tào tặc” liền giật mình, chủ động cắt ngang báo cáo của Cửu Thiên Tuế.

"Cái gì tặc?"

"Triều tặc, Thác Tháp Thiên Vương vốn mang họ Triều.”

Sau khi Ngụy Quân làm rõ chữ ‘Triều’ này, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng Thừa tướng cứ như vậy mà toi đời rồi.

"Trung hiền công tiếp tục."

Cửu Thiên Tuế hoài nghi nhìn Ngụy Quân một cái, không hiểu điểm này của Ngụy Quân cho lắm.

Ông ta cũng không dây dưa, tiếp tục nói: "Lần này có thể giết được Triều tặc, quả thật không phải công lao của bổn quan. Nói ra thì lần này bổn quan đã tham thiên chi công*.”

(*): Tranh công người khác

"Tham thiên chi công?" Công chúa Minh Châu cho rằng chữ ‘thiên’ mà Cửu Thiên Tuế nói chính là Hoàng thất.

Nhưng nàng ta rất nhanh đã ý thức được tầm nhìn của mình khá hạn hẹp rồi.

Điều Cửu Thiên Tuế nói chính là ý nghĩa trên mặt chữ.

"Nếu nói về chuyện giết chết Triều tặc lần này, phải bắt đầu nói từ lúc bổn quan ‘sống lại’. Chư vị, các người hẳn đều biết thực ra bổn quan sớm đã chết từ lâu rồi đúng không.”

Không ít người đều gật gật đầu, tò mò nhìn về phía Cửu Thiên Tuế.

Cửu Thiên Tuế giải thích: "Thật ra, năm đó bổn quan không chết thật, bệ hạ nhân từ, giữ lại cho bổ quan một mạng sống, nhưng cũng vĩnh viễn đóng băng bổn quan ở Lương Sơn. Mặc dù bổn quan chưa chết nhưng cũng không khác gì người đã chết. Sở dĩ có thể thành công sống lại là vì thiên ân cuồn cuộn.”

Nói đến đây, Cửu Thiên Tuế dừng một chút, trên mặt hiện lên một loại hào quang thần thánh, trong mắt cũng có thêm mấy phần cuồng nhiệt.

"Chư vị, ta giới thiệu cho các vị một người bằng hữu mới.”

Giọng nói của Cửu Thiên Tuế vừa dứt, liền nhìn thấy trên người ông ta lóe ra một luồng hào quang.

Một lúc sau, một nữ nhân khí khái bức người, tay cầm cung tên xuất hiện trong điện Kim Loan.

Tất cả mọi người đều đầy vẻ sững sờ.

Ngụy Quân cũng kinh ngạc.

Bởi vì sau khi nữ nhân khí khái bức người này xuất hiện, hắn lập tức mở Thiên Nhãn.

Sau đó...

Hắn lại phát hiện được thần tính từ trong cơ thể nàng ta.

Mặc dù rất yếu.

Nhưng Ngụy Quân có thể chắc chắn rằng nó thực sự là thần tính.

Thiên Nhãn sẽ không thể nhìn lầm.

"Tiễn Thần?”

Ngụy Quân nghe thấy tiếng kinh hô thất thanh của Lâm Tướng quân.

Ngụy Quân nhìn về phía Lâm Tướng quân.

Phát hiện ra sự thất thố hiếm thấy của Lâm Tướng quân.

Ánh mắt nhìn về phía người nữ nhân khí khái bức người đột nhiên xuất hiện này cũng mang theo vẻ hết sức khó tin.

Người phụ nữ thần bí cũng nhìn về phía Lâm Tướng quân.

Ánh mắt nàng ta có chút hồi ức, nhưng sau đó lại khôi phục lại trấn tĩnh, trầm ngâm nói: “Cô là Giáng Châu?”

Bình Luận (0)
Comment