Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1639 - Chương 1639. Trong Các Chư Phật, Đệ Nhất Đấu Chiến (1)

Chương 1639. Trong các chư phật, đệ nhất đấu chiến (1) Chương 1639. Trong các chư phật, đệ nhất đấu chiến (1)

Trong các chư phật, đệ nhất đấu chiến (1)

Ngụy Quân nhắc nhở: “Một trăm linh tám Tinh Thần, cho dù chỉ là chân linh giáng thế hóa thành tinh thiếu nữ, chỉ cần bọn họ trong thời gian rất ngắn có thể trưởng thành, sau đó nhanh chóng trở thành một phương đại thế lực không thể xem thường ở trong thiên hạ. Thái độ của bọn họ vô cùng quan trọng, mà hiện tại, bọn họ có xu hướng tập trung về phía phản tặc Lương Sơn. Các vị, phong khí này không thể kéo dài.”

Lời nhắc nhở của Ngụy Quân rất có trọng lượng.

Hơn nữa phân tích của Ngụy Quân cũng không phải là nói chuyện giật gân.

Người đang ngồi đây đều là những người hiểu biết về thế cục thiên hạ, bọn họ đều biết Đại Càn khống chống chịu nổi quá nhiều rối loạn, càng không chống chịu nổi sự giày vò liên tiếp.

Có điều, không phải ai cũng đều sẽ đặt lợi ích của Đại Càn lên hàng đầu khi xem xét vấn đề.

Rất nhanh, có người chất vấn: “Ngụy đại nhân, những gì ngươi nói đều là lời tâm huyết, nhưng tên đầu sỏ tạo thành cục diện hiện tại dường như không phải Tinh Thần giáng thế, mà phân bộ Nam Tân Cương của An Toàn Tư làm điều ngang ngược.”

Ngụy Quân gật đầu và nói: "Ta hoàn toàn đồng ý với quan điểm này."

Đây không có gì đáng tẩy rửa cả.

Ngụy Quân cũng chưa từng giúp đội viên phe mình đổ vỏ.

Dù là Thiên Đế hay Ngụy Quân của kiếp này, trong số đồng đội của hắn đều không phải người tốt hay thánh nhân đơn thuần.

Hơn nữa, cho dù những đồng đội này của Ngụy Quân đều là người tốt thì đồng đội cũng không quản nổi mỗi một người phía dưới.

Không chỉ là bọn họ không thể quản nổi.

Thiên Đế, Đạo Tổ cũng không thể quản nổi.

Vấn đề này là nan giải, một tổ chức không thể có toàn thánh nhân, vì vậy Ngụy Quân rất bình tĩnh: “Có sai có sửa, dám làm dám chịu. An Toàn Tư cũng được, người của Lục gia cũng được, Thiên tử phạm pháp thì trị tội như bá tánh, huống hồ là nhân viên của phân bộ An Toàn Tư? Triệu đại nhân, ý ngươi thế nào?”

Ngụy Quân nhìn về phía Triệu Thiết Trụ.

Quân bộ nghị sự, An Toàn Tư cũng có người dự thính.

Hơn nữa, An Toàn Tư và quân phương vốn là đồng minh có quan hệ thân thiết.

Giám Sát Tư trước kia không ngừng cung cấp thông tin tình báo cho Quân bộ trong Chiến Tranh Vệ Quốc, hiện tại An Toàn Tư vẫn như vậy.

Đánh trận vĩnh viễn không thể tách trời tình báo.

Quân phương cũng không thể tách rời An Toàn Tư.

Một số hành động cơ mật cùng phương hướng hành động của quân phương, An Toàn Tư cũng nhất định phải tham gia, nếu không sẽ không thể phối hợp.

Sau khi được Ngụy Quân cue, Triệu Thiết Trụ quả quyết tỏ thái độ: “Ngụy đại nhân nói đúng, chuyện này đã được điều tra rõ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không thể bài bác, nội bộ An Toàn Tư chúng tôi xuất hiện cặn bã, vậy thì chiêu cáo thiên hạ, xử phạt mức cao nhất. Cho dù bách tính thiên hạ có phán xét như thế nào, An Toàn Tư đều tiếp nhận. Cai quản không nghiêm, An Toàn Tư đáng bị trừng phạt.”

Thái độ của Triệu Thiết Trụ như vậy khiến không ít người có chút bất ngờ.

Một số tướng lĩnh có quan hệ thân thiết với An Toàn Tư thậm chí còn không nhịn được mà nhắc nhở: “Phi Long, cứ như vậy thì người mất mặt sẽ là người nhà họ Lục.”

Người Lục gia chính là người của gia tộc Lục Khiêm.

Trong An Toàn Tư, đây chính là hoàng thân quốc thích.

Triệu Thiết Trụ nghiêm mặt nói: "Người của Lục gia không có đặc quyền gì, cho dù bản thân nghĩa phụ làm ra loại chuyện đó, ông ấy cũng đáng chết.”

Trong lòng Ngụy Quân bóc phốt, Lục Khiêm muốn làm ra loại chuyện đó, vấn đề là ông ta không có năng lực đó.

Nếu một tên thái giám còn có thể nảy sinh ý tưởng giết chồng cướp vợ đó, vậy tên thái giám này quả thực quá lợi hại rồi.

Ngay cả vũ khí gây án cũng không có, còn muốn đi giết chống cướp vợ, điều đó không khoa học.

Ngụy Quân chưa từng thấy qua tên thái giám nào lợi hại như vậy.

Vì vậy, Triệu Thiết Trụ chỉ là nói một câu nói vui, nhưng vô cùng đúng đắn về chính trị.

Có điều, loại chính trị đúng đắn này cũng không phải ai cũng đều đồng ý.

Đổng Đại tướng quân nói: "Triều đình khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra một viên quan, sao có thể dễ dàng cúi đầu trước phản tặc? Triệu đại nhân, tâm của An Toàn Tư đương nhiên là tốt nhưng cũng không thể mất mặt triều đình được.”

Triệu Thiết Trụ chớp chớp mắt.

Hắn ta bị Lục Khiêm đánh giá là khờ ngốc.

Cũng được công nhận không thông minh bằng Đệ Nhị.

Nhưng lại có tư cách kế thừa vị trí thủ lĩnh đặc vụ của An Toàn Tư, cũng không phải là khờ thật sự.

Nghe thấy Đổng Đại tướng quân nói như vậy, Triệu Thiết Trụ lập tức nói: “Lời nói của Đổng Đại tướng quân cũng có lý, có điều nội bộ An Toàn Tư chúng tôi đã thống nhất nhận thức, có sai phải nhận, chúng tôi không sợ sự phê bình và chửi rủa của bách tính thiên hạ. Đương nhiên, Đổng Đại tướng quân lấy đại cục làm trọng, có suy tính riêng của Đại tướng quân. Không bằng như vậy, An Toàn Tư chúng tôi vẫn là nên xin lỗi, đồng thời chúng tôi cũng sẽ truyền thái độ của Đổng Đại tướng quân ra ngoài, để người trong thiên hạ đều biết quan điểm đại cục mà Đổng Đại tướng quân suy xét vì đất nước = là vượt xa những người An Toàn Tư chúng tôi, thế nào?”

Đổng Đại tướng quân muốn đánh người.

Thằng nhãi này quá độc ác.

Người trẻ tuổi không thèm giảm võ đức chút nào.

Bình Luận (0)
Comment