Trong các chư phật, đệ nhất đấu chiến (2)
"Triệu đại nhân, ta là nghĩ cho An Toàn Tư. Nếu chúng ta kiên trì trấn áp đám phản tặc Lương Sơn thì còn ổn, một khi An Toàn Tư nhận sai, quyền chủ động không nằm bên phía triều đình nữa, chính nghĩa và pháp lý cũng không nằm bên phía triều đình nữa.” Đổng Đại tướng quân nói.
Triệu Thiết Trụ nghiêm nghị nói: "Sai rồi chính là sai rồi, đã sai lại còn theo sai sẽ chỉ tạo ra sai lầm lớn hơn. Đại tướng quân có lẽ là suy xét vì đại cục nhưng An Toàn Tư kể từ sau khi phế lập Giám Sát Tư đã quyết định, sẽ không chỉ nghe theo phía trên mà không dựa theo thực thế như trước đây nữa.
“Chúng tôi là những con dao nhọn và khiên chắn bảo gia vệ quốc, không phải là tham quan ô lại đi ngược lại hiếp đáp bách tính.”
Triệu Thiết Trụ nói năng có khí phách.
Thái độ vô cùng kiên quyết.
Khiến không ít người đều nhao nhao liếc nhìn.
Cũng khiến rất nhiều đại lão trong quân đội theo phái cũ ý thức được triều đình Đại Càn thật sự đang thay vua đổi chúa.
Thế hệ trẻ đang tăng tốc đoạt quyền, nói ra tiếng nói của mình.
Hơn nữa...
Tiếng nói này, dường như đã xuất hiện trước đây.
Chỉ là nhóm người trẻ tuổi lần trước phát ra tiếng nói này về cơ bản đã chết sạch rồi.
Hiện tại, bọn họ lại ngóc đầu trở lại.
Trong lòng của rất nhiều người đều dậy sóng.
Tô Lang Nha cũng vậy.
Có điều, Tô Lang Gia chủ trì đại cục, rất nhanh bèn khôi phục lại tâm trạng của mình, nói: “An Toàn Tư là bộ phận độc lập, không thuộc quyền cai quản của quân phương. Nếu Triệu đại nhân đã hạ quyết tâm, bổn soái sẽ tôn trọng quyết định của An Toàn Tư.”
“Đa tạ Tô Phó soái đã hiểu cho.” Triệu Thiết Trụ gật đầu nói.
Tô Lang Gia gật gật đầu, bắt hạ lệnh mạnh mẽ vang dội: “An Toàn Tư ra mặt xin lỗi, nhận sai, bồi thường, làm đúng lễ nghĩa, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ, để thế nhân đều nhìn thấy thành ý của triều đình. Thể diện trong triều đình cũng giữ đủ rồi, tên Tiểu đội trưởng Lâm kia và tinh thiếu nữ mà hắn ta kết khế ước cũng đã báo thù rồi, người cũng giết rồi, chúng ta cũng xin lỗi rồi, nếu bọn họ còn tiếp tục kiên trì tạo phản...”
Nói đến đây, trên người Tô Lang Gia tỏa ra khí lạnh mãnh liệt.
Rất rõ ràng, bảo gồm cả ông ta, không ít người đang ngồi ở đây đều đoán rằng chuyện này rất khó có thể giải quyết như vậy.
Có điều, triều đình sẽ không tiếp tục nhượng bộ mãi như vậy.
“Nếu hắn ta tiếp tục kiên trì tạo phản, không tiếp nhận sự chiêu an của triều đình, vậy thì phiền Đổng Đại tướng quân đích thân đi một chuyến, dẫn quân đến Nam Tân Cương dẹp loạn. Hiện tại Đại Càn trước có sói sau có hổ, Nam Tân Cương không thể loạn, càng không thể thoát ly khỏi Đại Càn. Thời khắc này, chỉ có Đổng Đại tướng quân mới có thể đảm nhận trọng trách này.”
Tô Lang Gia nghiêm túc nhìn về phía đổng Đại tướng quân.
Đổng Đại tướng quân: ". . ."
Ông ta nghi ngờ rằng Tô Lang Gia đang chơi ông ta.
Hơn nữa ông ta có chứng cớ
Kinh thành mới là trung tâm quyền lực.
Khi ông ta vào kinh, Hoàng thất đã đồng ý với ông ta rằng sẽ để ông ta trút bỏ danh nghĩa đại tướng để nhập triều làm tể tướng, tế chấp Đại Càn.
Trật tự quân phương sẽ không dễ dàng biến động, cường thế của quân đội Đại Càn cũng không thể dễ dàng đụng vào. Liên minh người tu chân lúc trước mạnh mẽ như vậy cũng không trực tiếp khai chiến với quân đội Đại Càn, chỉ sử dụng các biện pháp mềm dẻo để cắt thịt.
Bản thân Đổng Đại tướng quân là một trong những Đại tướng quân của quân đội, ông ta đương nhiên sẽ càng không ngu xuẩn đến mức cứng đối cứng với quân phương, không cần thiết tự rước lấy phiền phức.
Trong lòng Đổng Đại tướng quân cũng biết rằng trong danh sách quân phương, cho dù ông ta lập được đại công thế nào cũng không thể vượt qua Tô Lang Gia để quản lý quân đội Đại Càn.
Bởi từ trước đến nay, việc bàn giao kế vị của quân phương Đại Càn đều vô cùng minh bạch.
Từ Dương Đại soái đến Cơ soái, rồi lại đến Tô Lang Gia.
Những người khác không thể lay động loại bàn giao này.
Trước kia Đổng Đại tướng quân đã ốm liệt giường quá nhiều năm.
Ông ta vừa mới xuất thế ngang trời, không có lai lịch kia, cũng không có uy danh kia để đi quản lý Quân bộ.
Ngay cả khi Tô Lang Gia chết, cũng sẽ không đến lượt ông ta.
Cưỡng ép ngồi vào cũng sẽ bị cắn lại.
Do đó, mục tiêu của Đổng Đại tướng quân là trút bỏ danh tướng quân, nhập triều làm tể tướng.
Rất khó làm người đệ nhất quân phương.
Người đệ nhất văn thần...độ khó ít hơn nhiều.
Chỉ cần hạ gục Công chúa Minh Châu mà thôi.
Có được sự ngầm chấp thuận của Hoàng thất, thế lực của bản thân ông ta cũng không phải yếu hơn Công chúa Minh Châu, vì vậy Đổng Đại tướng quân vẫn có lòng tin.
Nhưng chuyện này cần thời gian.
Hơn nữa cần ông ta lan tỏa sức ảnh hưởng của mình.
Vào loại thời điểm quan trọng này, nếu ông ta rời khỏi thành bây giờ, ông ta chính là kẻ ngốc số một Thiên Tự.
Lại lập được quân công nữa thì thế nào chứ?
Tô Lang Gia là đã tiêu diệt Liên minh người tu chân.
Chiến công này làm sao so sánh được?
Cho dù ông ta quét sạch Lương Sơn, cũng chẳng qua chỉ là giết một đám phản loạn còn chưa ra hồn mà thôi.
Hơn nữa ông ta đến Nam Tân Cương, đánh thắng cũng là chuyện nên xảy ra, dù sao ông ta còn đánh thắng được Will, một đám phản tặc thôi mà, sao có thể so sánh được với tinh nhuệ của Tây Đại Lục?
Nếu đánh thua...uy danh của ông ta hoàn toàn bị hủy hoại.