Nội khố đầy gấm vóc bị đốt thành đống tro tàn, con đường trong đế đô đầy những hài cốt của công khanh quý tộc (7)
Phật môn cũng không kém, còn chưa bắt đầu hợp tác đã vươn tay tới yêu đình, hơn nữa còn không thông báo cho Đại Càn chút nào.
Rất rõ ràng, mọi người đều có tính toán của riêng mình.
Cuối cùng hươu chết về tay ai, đó là dựa vào thủ đoạn riêng của mỗi bên.
Rất công bằng.
Cũng rất hợp lý.
“Ngụy Quân, ngươi nhắc nhở Châu Phân Phương phải cẩn thận.” Công chúa Minh Châu trịnh trọng nhắc nhở: “Nếu như ta là người chủ sự của Phật môn, ta sẽ muốn khống chế yêu đình, mà cách tốt nhất để khống chế yêu đình chính là bồi dưỡng một Yêu hoàng.”
Ngụy Quân chậm rãi gật đầu.
Phán đoán này rất hợp lý.
Chỉ là...
"Thực lực của Yêu hoàng bày ra ở đó, muốn bồi dưỡng ra một Yêu hoàng, Phật môn có năng lực đó sao?” Ngụy Quân nghi hoặc, nói: “Yêu hoàng được mệnh danh là 50/50 với Ma Quân, cho dù thực lực không chân thực, nhưng treo Đao Thần lên đánh cũng là chiến tích thực. Nội bộ Phật môn có loại cường giả có thể so sánh ngang với Yêu hoàng sao? Nếu có thì người này cũng không kém Thần Quân và Thần Hậu là bao rồi nhỉ.”
“Ta phán đoán rằng hiện tại cũng không có, nhưng nếu là gã chân phật đệ nhất đấu chiến kia thì sao?” Công chúa Minh Châu hỏi.
Ngụy Quân chớp chớp mắt.
Suy nghĩ này... dường như không có không đúng.
Hơn nữa...
"Hầu vương?"
“Tư tưởng lớn gặp nhau.” Công chúa Minh Châu nói: "Phật môn luôn phổ biến việc chúng sinh bình đẳng, vì vậy chân phật không nhất thiết hạn chế về chủng tộc xuất thân. Có điều, những hầu tử thông thường rất khó trưởng thành đến mức có thể so sánh với Yêu hoàng. Muốn xác minh phán đoán này, ta mong muốn Châu Phân Phương quan sát tỉ mỉ Hầu Vương một chút, xem xem Hầu Vương có phải là trên người mang biến dị huyết mạnh giống như Yêu hoàng không? Nếu là đúng, vậy chúng ta có thể chuẩn bị trước, hiện tại Hầu Vương chưa chắc đã một lòng với Phật môn, chân linh của hắn ta còn chưa thức tỉnh, chúng ta có cơ hội vào trước làm chủ, giao hảo với hắn ta.”
Nhìn Công chúa Minh Châu ăn nói đĩnh đạc, toàn thân tỏa ra hào quang trí giả, Ngụy Quân có ba phần tán thưởng và bảy phần đau lòng.
Tán thưởng khả năng phán đoán của Công chúa Minh Châu, sức hấp dẫn của một người phụ nữ tự tin là gấp bội.
Đau lòng cho lập trường của Công chúa Minh Châu.
Cô nói cô đường đường là một công chúa Hoàng thất, năng lực cũng xuất sắc như vậy, vốn nên rất thích hợp làm đại tướng giết chết Ngụy đảng, tại sao lại khăng khăng một mực đi theo bổn Thiên Đế làm gì?
Không thể dùng trí thông minh của cô cho việc giết chết ta sao?
Quá lãng phí rồi.
Ngụy Quân rất đau lòng.
Trong lúc Ngụy Quân đau lòng, một tên béo không bằng lòng tiết lộ danh tính cũng rất đau lòng.
Nhìn An Toàn Tư bị trứng thối và rau thối bao vây, Lục Nguyên Hạo nổi giận rồi.
Tiểu Béo cũng có tính nóng nảy.
Chỉ là hắn ta rất ít khi phát tiết mà thôi.
Hiện tại, hắn ta rất muốn phát tiết.
Sợ hãi thì sợ hãi, Lục Nguyên Hạo không phải sợ hãi với mọi tình huống.
Trong lòng hắn ta có người và sự việc mà mình quan tâm.
Hắn ta quan tâm đến Ngụy Quân, vì vậy đã để lộ một trong những con bài chưa lật của mình.
Hắn ta quan tâm đến Lục Khiêm, vì vậy không ngần ngại mạo hiểm việc mà hắn ta coi là nguy hiểm đến tính mạng để đến Nam Tân Cương.
Hắn ta cũng quan tâm đến An Toàn Tư.
Bởi vì Tư trưởng An Toàn Tư là nghĩa phụ của hắn ta.
Các huynh đệ tỷ muội của hắn ta, cũng hầu như đều ở An Toàn Tư.
Rất nhiều người của An Toàn Tư đều theo dõi hắn ta trưởng thành, mặc dù trước đó mọi người luôn nói hắn ta là ‘sự sỉ nhục của Giám Sát Tư’, nhưng không có ai từng ăn bớt sự đãi ngộ mà hắn ta nên có, ngược lại, người của Giám Sát Tư đều luôn bảo vệ hắn ta rất tốt.
Làm người có thể hèn nhát, nhưng không thể không có tâm.
Đặc biệt là không thể không có lương tâm.
Đối với Lục Nguyên Hạo mà nói, An Toàn Tư là nơi có cảm giác thuộc về.
Hiện tại, An Toàn Tư bị bách tính nghi ngờ chất vấn, hình tượng cũng hứng chịu đả kích.
Mặc dù Lục Nguyên Hạo biết đây là kế sách tạm thời, đây cũng quả thực là sai lầm của An Toàn Tư, nhưng hắn ta vẫn tức giận.
“Bát tỷ, trận gió này không thể kéo dài.” Lục Nguyên Hạo nghiêm túc nói.
Kỳ Hủ Oánh nói: "Tiểu Cửu, đừng nóng vội, đây chỉ là kế sách tạm thời, sẽ không mãi như vậy. Lần này quả thực là An Toàn Tư chúng ta sai rồi, sai rồi thì phải nhận, lời nói của Ngụy đại nhân không sai, chúng ta xin lỗi cũng là việc nên làm.”
"Đệ biết là nên như vậy, nhưng không thể để người khác mượn để chúng ta không thể để cho người ta mượn đề tài để nói chuyện của mình, cũng không thể để người khác cho rằng đây chỉ là lỗi sai của An Toàn Tư chúng ta. Bát tỷ, tỷ có tin hay không, cho dù không có An Toàn Tư chúng ta, tinh thiếu nữ cũng sẽ đứng bên phía đối diện với Đại Càn.” Lục Nguyên Hạo nói.
Kỳ Hủ Oánh gật đầu, sau đó nói: "Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, luận hành động không luận tâm.”
Tinh thiếu nữ đều là những Tinh thần từ trên trời xuống.
Bản thân bọn họ không phải là người của Đại Càn, cũng không thể tuân thủ pháp luật của Đại Càn.
Vì vậy, về bản chất, nó tương đương với một trăm lẻ tám kẻ ngông cuồng ngoài vòng pháp luật.
Mong đợi những người này sát cánh chiến đấu với Đại Càn – đây hoàn toàn là ý nghĩ viển vông, người ta cũng không có nghĩa vụ đó.