Nội khố đầy gấm vóc bị đốt thành đống tro tàn, con đường trong đế đô đầy những hài cốt của công khanh quý tộc (8)
Chưa kể những người mà các tinh thiếu nữ này lần lượt kết mối quan hệ là Đổng Đại tướng quân, Cửu Thiên Tuế, phản tặc Lương Sơn...
Lần này đến lần khác, đây còn không thể phán đoán ra lập trường của tinh thiếu nữ, An Toàn Tư đã có thể đóng cửa rồi.
Trong nội bộ An Toàn Tư sớm đã xác nhận Đại Càn và tinh thiếu nữ không phải người cùng một con đường.
Vì vậy Lục Nguyên Hạo không muốn cúi đầu trước tinh thiếu nữ.
"An Toàn Tư chúng ta có thể nhận sai, vậy tinh thiếu nữ thì sao? Phản tặc Lương Sơn thì sao?” Lục Nguyên Hạo cười nhạt, nói: “Có rằng việc tạo phản chỉ là một trò chơi sao? Bọn họ đều sắp quậy tung Nam Tân Cương rồi, không có bách tính vô tội nào của Đại Càn bị liên lụy? Lừa quỷ sao? Nhưng hiện tại căn bản không có ai quan tâm đến những chuyện này.”
Kỳ Hủ Oánh không nói gì.
Đây thực ra chính là sự đành chịu của nhân vật nhỏ bé dưới đại cục.
Trào lưu của thời đại mênh mông cuồn cuộn, cuốn về phía trước.
Nhưng luôn có người sẽ là vật hy sinh.
Phản tặc thế lớn, triều đình chiêu an, phản tặc lắc mình biến hóa liền có thể trở thành chu tử đại quan, thậm chí còn phong thê ấm tử*
(*) Công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan.
Ai quan tâm đến những tiểu binh cùng tạo phản cùng phản tặc kia chứ?
Ai lại quan tâm đến những binh sĩ chết trong quá trình trấn áp phản tặc kia chứ?
Bọn họ hoặc là người nhà của bọn họ bất mãn, sẽ bị gán cho cái mũ là làm ảnh hưởng đến đại cục.
Loại chuyện này không chỉ xảy ra ở Đại Càn.
Kỳ Hủ Oánh thậm chí có thể chắc chắn rằng nếu một ngày nào đó Đại Càn bắt tay giảng hòa với Tây Đại Lục, nhân vật quan trọng của Đại Càn chắc chắn có thể trở thành thượng khách của Tây Đại Lục, nhân vật quan trọng của Tây Đại Càn đến Đại Càn cũng được chào đón nồng nhiệt như vậy.
Thế giới luôn phát triển như vậy.
Kỳ Hủ Oánh bất đắc dĩ mà nói: “Tiểu Cửu, chấp nhận hiện thực đi. Đệ không đủ mạnh thì sẽ không có người quan tâm đến tiếng nói của đệ, ngược lại sẽ bị trách cứ là không có ý thức vì đại cục.”
Lục Nguyên Hạo cười nhạt: “Đại cục, Bát tỷ, đại cục đều là thứ có thể tạo ra.”
"Đệ muốn làm gì?"
"Đệ sẽ không làm gì cả, đệ sẽ đến Nam Tân Cưng, tìm được nghĩa phụ trước rồi nói.”
Lục Nguyên Hạo nói với Kỳ Hủ Oánh một tiếng rồi trực tiếp rời khỏi kinh thành.
Hai ngày sau.
Nam Tân Cương truyền tin tức đến.
Thiên Hùng Tinh thần chấp nhận lời xin lỗi của An Toàn Tư.
Cũng sẽ nghiêm túc xem xét đề nghị chiêu an của triều đình Đại Càn.
Sau khi tin tức này truyền về, cả nước phấn khởi.
Rất nhiều người đều cho rằng sự việc sẽ kết thúc viên mãn ở đây.
Giờ phút này, không ai nhận ra rằng đây sẽ là khởi đầu của tình trạng bất ổn.
Càng không ai nhận ra rằng lần hỗn loạn này – không đến từ những Tinh thần kia.
Cho dù trên danh nghĩa, quả thực là do bọn họ tạo ra.
Một ngày sau khi Thiên Hùng Tinh thần dừng hành động báo thù.
Nam Tân Cương.
Hướng của Nam vương phủ, lửa lớn bốc lên trời.
Thiêu đốt toàn bộ bầu trời Nam Tân Cương.
Lục Nguyên Hạo đứng bên ngoài Nam vương phủ, cảm nhận khí tức quen thuộc, khóe miệng cong lên ý cười vui vẻ.
"Vậy mà lại tới muộn rồi, nghĩa phụ, thật sự là người rồi.”
"Ta nói mà, một lão thâm độc như nghĩa phụ người, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng như vậy.”
"Thì ra là có loại chủ ý này.”
"Xì!"
Lục Nguyên Hạo đột nhiên hít sâu một hơi.
Bởi vì đầu hắn ta bị một viên gạch đập vào.
Rất đau.
Đương nhiên, đây là vì hắn ta biết người đập viên gạch là ai.
Nếu không, hắn ta sớm đã giết chết đối phương rồi.
"Nghĩa phụ, đau."
"Ta không đau."
Lục Khiêm không hiện thân mà truyền âm nói: “Con đến làm gì? Mau chóng cút đi.”
Lục Nguyên Hạo cười hì hì: “Nghĩa phụ, con có chủ ý giống người. Gặp chiêu phá chiêu là quá bị động rồi, chủ động xuất kích mới là phong cách của con. Hơn nữa, không phá thì không xây được, người chết của Đại Càn quá ít rồi.”
"Việc này để ta đi làm, tiểu Cửu, người trẻ tuổi phải có tinh thần và khí phách của người trẻ tuổi. Thiếu niên nên hăng hái hăm hở, nên quang minh tốt đẹp, nên đi theo chính đạo đàng hoàng. Những lão già như bọn ta còn chưa chết, trước khi bọn ta chết đi, sẽ cố gắng nhận lấy hết những công việc bẩn thỉu khó nhọc và sự bêu danh. Các con còn trả, hiện tại để các con tay dính đầy máu, vậy những lão già bọn ta quá vô dụng rồi.”
"Nghĩa phụ, ta..."
"Cút đi.” Lục Khiêm mắng: “Khi lão tử còn chưa chết, không có đạo lý nào để con trai đi làm những việc bẩn thỉu không nhìn thấy ánh sáng này được. Cút đi càng xa càng tốt cho lão tử, nhớ lấy, con là người của Thiết Huyết Cứu Quốc hội, con là niềm kiêu hãnh của An Toàn Tư, con là đứa con trai xuất sắc nhất mà một tay lão tử bồi dưỡng ra.”
Từ xư đến nay, đều là cha mẹ lót đường cho con cái, thay con cái gánh chịu sự bêu danh.
Không có đạo lý để con cái chịu khổ vì cha mẹ.
Ít nhất là ở chỗ Lục Khiêm đây, không có.
Cho nên...