Song nguyệt đồng thiên, tất có đại loạn (4)
Cửu Thiên Tuế phải gọi là kiêu ngạo ngất trời.
Lục Nguyên Hạo không ngờ Cửu Thiên Tuế trước khi chết, còn có tâm tư muốn nhận mình làm con nuôi.
Chỉ có thể nói hắn rốt cuộc không phải thái giám.
Không có loại khát vọng ăn sâu vào xương tuỷ của thái giám đối với nối dõi tông đường.
"Ta nghiêm túc đấy."
Đối diện với Cửu Thiên Tuế nghiêm túc muốn làm nghĩa phụ của mình, Lục Nguyên Hạo nở nụ cười: "Cửu Thiên Tuế trước hết vẫn nên nghĩ làm thế nào để sống sót đi, cầu cứu thì không có khả năng cầu cứu, nơi này cũng đã bị ta khống chế từ lâu rồi, cho dù ngài có gọi rát cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu ngài đâu."
"Ngươi tại sao lại ra tay với ta?" Cửu Thiên Tuế hỏi.
Dù gì thì Lục Nguyên Hạo cũng không chuẩn bị bổ đao tiếp, hoặc là nói không dám bổ đao tiếp, sợ hắn còn chút máu dư quay lại phản sát.
Vậy hắn cũng nguyện ý thấu hiểu Lục Nguyên Hạo hơn một chút.
Chuyện tự đại, xảy ra một lần là quá đủ rồi.
Cửu Thiên Tuế cũng là người từng ngã xuống từ đỉnh phong xuống, năng lực học tập của hắn cũng rất mạnh giống như vậy.
Lục Nguyên Hạo trong lòng kính nể, âm thầm nâng mức độ uy hiếp của Cửu Thiên Tuế, sau đó trả lời: "Giả danh nghĩa phụ hẹn ta đi núi hoang ngoại thành, là bút tích từ tay Cửu Thiên Tuế, ta chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi."
"Ngươi làm sao biết được đó là do ta làm?" Cửu Thiên Tuế tò mò hỏi.
Hắn quả thật có sắp xếp người theo dõi Lục Nguyên Hạo.
Không phát hiện Lục Nguyên Hạo có điều tra chuyện này.
Lục Nguyên Hạo trả lời rất đơn giản: "Ta không biết."
Cửu Thiên Tuế: "Ừm?"
"Dù sao mặc kệ có phải ngài làm hay không, ta đều nhận định là ngài làm, đánh ngài trước rồi nói sau. Mâu thuẫn giữa An Toàn Tư và Đông Xưởng không thể hòa giải, một núi chắc chắn khó chứa được hai hổ, vì vậy cho dù oan uổng cho ngài, cũng không có gì to tát."
Cửu Thiên Tuế có thể nói gì?
Hắn càng muốn nhận nghĩa tử rồi.
Đông Xưởng cần nhân tài như vậy.
So với những đứa con nuôi không nên thân trước đây của hắn, Lục Nguyên Hạo tài giỏi hơn nhiều so với bọn hắn.
Có điều Lục Nguyên Hạo có cha nuôi, không muốn tùy tiện thay đổi.
Điều này làm cho hắn mười phần tiếc nuối.
"Vậy phu nhân lại là chuyện gì?"
Cửu Thiên Tuế chằm chằm nhìn vào Lục Nguyên Hạo.
Chuyện xảy ra trong nhà tắm, quả thực đã lay động đạo tâm của hắn.
Dù sao chiêu này của Lục Nguyên Hạo là thật sự giết người từ trong tâm trí, đối với một thái giám như hắn mà nói, cái này rất khó không nảy sinh dao động cảm xúc.
Nhưng mà thật sự khiến cho đạo tâm của Cửu Thiên Tuế bắt đầu dao động, là sự xuất hiện của người phu nhân mà hắn yêu.
Đó là lúc hắn bắt đầu mất kiểm soát.
Trước khi "phu nhân" xuất hiện, Lục Nguyên Hạo dùng người giấy đã lừa gạt được quan sát của hắn, nhưng thật ra vốn không có vượt qua năng lực kiểm soát của hắn.
Ngụy trang thành người bên cạnh hắn, ẩn nấp ở bên người hắn chuẩn bị ra tay đánh lén, cũng đã bị hắn dự đoán được, hơn nữa đã đề phòng thành công.
Chỉ tiếc "Phu nhân" đột nhiên nhảy ra.
Sau đó Cửu Thiên Tuế nghĩ tới chết mà sống lại của mình, nảy sinh ra tâm lý may mắn, còn tưởng rằng phu nhân cũng đã chết mà sống lại.
Hoặc là có kỳ ngộ khác.
Tuy nhiên hắn cũng biết khả năng này rất nhỏ, nhưng mà lúc chiến đấu, chần chờ trong nháy mắt, cũng đã cũng đủ quyết định rất nhiều chuyện.
Cửu Thiên Tuế đơn giản dựng lại chiến cuộc một chút liền ý thức được, từ giây phút đó hắn đã thất bại rồi.
Đối với điểm này, Lục Nguyên Hạo ngược lại cũng không né tránh không trả lời, loại chiêu thức này chỉ có tác dụng khi sử dụng lần đầu tiên, cho nên giấu giấu diếm diếm cũng không có ý nghĩa.
"Ta xem qua tư liệu của Cửu Thiên Tuế, hơn nữa từng xem qua rất nhiều truyền thuyết dã sử. Năm đó Cửu Thiên Tuế có thể thăng chức, tất nhiên có năng lực và mị lực tự thân, nhưng mà phần lớn là vì có Khách phu nhân giúp. Khách phu nhân là nhũ mẫu của Hoàng đế khi ấy, còn đã từng cứu mạng Hoàng đế khi hắn còn nhỏ, hơn nữa bản thân còn trả cái giá rất lớn, cho nên Hoàng đế mười phần cảm tạ và tin tưởng nàng ta. Cửu Thiên Tuế lúc ấy mặc dù quyền khuynh triều dã, nhưng trên thực tế ở trước mặt Hoàng đế, vốn không được Hoàng đế tin tưởng như Khách phu nhân. Sở dĩ có thể phất lên nhanh chóng, toàn bộ cũng là nhờ vào sự nâng đỡ của Khách phu nhân, ta nói không sai chứ?"
"Nói không sai, phu nhân đối với ta ân trọng như núi, bệ hạ lại là phụ mẫu tái sinh của ta." Cửu Thiên Tuế gật đầu nói
"Vừa hay, ta từng tìm thấy một bức họa của Khách phu nhân ở trong một ngóc ngách của Tàng thư các Hoàng cung." Lục Nguyên Hạo nhún vai nói: "Lúc trước chỉ là nhìn thấy trong lúc vô ý, ta cũng không ngờ lại có một ngày còn có thể phát guy tác dụng, có thể đây chính là vận may."
Cửu Thiên Tuế lắc đầu nói: "Khi tuổi còn nhỏ đã có thể tịnh tâm đến Tàng thư các đọc sách, hơn nữa nhìn thấy một bức họa liền có thể nhớ rõ, cái này không phải là vận may, đây là năng lực thực sự."
Hắn là sau khi đến trung niên, mới có được thái độ học tập và tâm tính cẩn thận này của Lục Nguyên Hạo.
Cho dù như vậy, nhìn thấy Lục Nguyên Hạo trẻ tuổi như vậy còn cẩn thận như thế, hắn từ trong nội tâm cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Càng khỏi nói những năng lực khác mà Lục Nguyên Hạo thể hiện trong quá trình này.