Song nguyệt đồng thiên, tất có đại loạn (3)
Cửu Thiên Tuế lại hộc máu.
Do bị chọc tức.
Rất cmn thận trọng.
Bị Lục Nguyên Hạo nói trúng rồi.
Mặc dù hắn trúng một đao của Lục Nguyên Hạo, nhưng khả năng sống vốn chưa hoàn toàn đứt đoạn.
Hơn nữa hắn cân nhắc có thủ đoạn để phản sát.
Chỉ cần Lục Nguyên Hạo có một chút hơi sơ ý.
Đáng tiếc. . .
Lục Nguyên Hạo ngay cả đâm đao đều cẩn thận không đâm.
Hơn nữa, lớn mạnh đến mức độ như Lục Nguyên Hạo, không ngờ còn dùng độc. . .
Đây là Cửu Thiên Tuế hoàn toàn không nghĩ tới.
Quan trọng nhất là, hắn chẳng qua là một người trẻ tuổi, tại sao còn thận trọng hơn cả lão thâm độc như hắn?
Cửu Thiên Tuế có chút tự kỷ.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không cảm thấy thực lực của mình yếu hơn Lục Nguyên Hạo.
Cũng không cảm thấy thủ đoạn của mình kém ở đâu.
Vấn đề là Lục Nguyên Hạo căn bản không cho hắn cơ hội thi triển thủ đoạn thực lực của mình.
Cửu Thiên Tuế đã cảm thấy những độc dược kia đang bắt đầu phát huy tác dụng ở trong cơ thể hắn.
Thực lực của hắn cũng đang dần dần mất đi.
Cửu Thiên Tuế có chút tuyệt vọng.
"Dùng âm mưu quỷ kế như vậy giành được thắng lợi, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?" Cửu Thiên Tuế phẫn nộ nói: "Ta cho rằng chiến đấu nên là một trận quyết đấu chân chính."
Lục Nguyên Hạo nghiêm túc nói: "Cửu Thiên Tuế, loại lão thâm độc như ngài khẳng định sẽ không cho là như vậy, sẽ không cần cố ý giả vờ tức giận để lừa gạt ta nữa."
Cửu Thiên Tuế: ". . ."
Vãi.
Làm sao nuôi dưỡng được loại kỳ cục này?
Không chút nhược điểm.
Lục Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Hơn nữa chiến đấu vì thắng lợi, nếu là vì thắng lợi, vậy thì tất cả đều phải phục vụ cho thắng lợi—— ta đã làm được rồi."
Lục Nguyên Hạo là người kiên định ủng hộ kết quả luận.
Trước nay hắn chưa bao giờ tin câu "Tuy bại mà vinh".
Bởi vì đây là đánh giá từ trên cao nhìn xuống của người chiến thắng, đến từ sự đáng tiếc của những người đứng xem.
Vĩnh viễn cũng không có thể đánh đồng với thắng lợi chân chính.
Thắng chính là thắng, thua chính là thua.
Hiện thực chỉ nhìn kết quả.
Cho nên hắn chỉ cần thắng lợi.
Toàn bộ cảm xúc trên mặt Cửu Thiên Tuế cũng biến mất không còn tung tích.
Hắn nhìn Lục Nguyên Hạo một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Sống đến già, học đến già, lão phu đã học được bài học rồi."
"Cửu Thiên Tuế khách sáo rồi, lão cổ đổng như ngài khẳng định cái gì cũng hiểu, chẳng qua là đã sơ ý." Lục Nguyên Hạo nói: "Phàm là ngài thật sự xem ta là đối thủ, ta căn bản không có cơ hội làm tổn hại đến ngài. Nói đến cùng, vẫn là ngài không có để ta ở trong lòng, nếu không hiện tại người chết chính là ta."
Những lời này của Lục Nguyên Hạo, đã nói đến tâm can của Cửu Thiên Tuế.
Cửu Thiên Tuế là thật sự hối hận.
Hắn không có xem nhẹ Lục Nguyên Hạo.
Cũng đã huy động hơn một nửa của cải của Đông Xưởng.
Chính hắn cũng chuẩn bị đích thân ra tay.
Cái này không thể tính là xem nhẹ.
Nhưng mà hắn cũng không có đánh giá cao Lục Nguyên Hạo.
Bởi vì hắn tự nghĩ thực lực của mình cao hơn Lục Nguyên Hạo.
Cho nên hắn vốn không có chuyên tâm lên kế hoạch.
Hắn không cho rằng không cần thiết.
Tùy tiện đánh đấm là thắng rồi —— đây là suy nghĩ thực sự trước đây trong lòng hắn.
Vì thế, bây giờ liền tạo thành kết quả như vậy.
Cửu Thiên Tuế hối hận vì trước đây đã không làm.
Lục Nguyên Hạo cũng đã học được rất nhiều.
Quả nhiên.
Bất luận lúc nào chỗ nào, bất luận đối mặt với bất kỳ đối thủ nào, mình đều tuyệt đối không thể sơ sài qua loa.
Thực lực của Cửu Thiên Tuế mạnh hơn hắn nhiều, vẫn bị mình trăm phương ngàn kế làm cho lật thuyền trong mương.
Thực lực của mình yếu như vậy, thì càng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể xem nhẹ những người không nổi bật.
Nếu không Cửu Thiên Tuế hôm nay chính là mình ngày mai.
Lục Nguyên Hạo lấy người làm gương, cảm giác lại vững vàng hơn rất nhiều.
Cửu Thiên Tuế nhìn Lục Nguyên Hạo một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Lục Nguyên Hạo, ta đã nhớ kỹ ngươi, ngươi đã dạy cho ta một bài học, suốt đời khó quên."
Lục Nguyên Hạo mỉm cười nói: "Không khách sáo, Cửu Thiên Tuế thích là tốt, làm phiền cho một đánh giá tốt năm sao."
Hắn là cố ý.
Muốn nhanh chóng chọc tức chết Cửu Thiên Tuế.
Không dám động tay.
Nhưng mà vẫn có thể động mồm.
Cửu Thiên Tuế quả thật bị hắn chọc tức lại ói ra một ngụm máu.
Thằng nhãi này thật sự là quá chọc tức người khác.
Hơn nữa nước đổ đầu vịt.
Rất khó không làm cho lòng người sụp đổ.
Có điều chính vì nguyên nhân như thế, hắn cũng quả thật xuất phát từ nội tâm càng thêm tán thưởng Lục Nguyên Hạo.
"Lục Khiêm thật sự là vận khí tốt, không ngờ lại nhận được ngươi làm nghĩa tử." Cửu Thiên Tuế ghen tị nói: "Nếu như ngươi nguyện ý chuyển qua đầu hàng dưới trướng ta, làm nghĩa tử của ta, Đông Xưởng và An Toàn Tư sau này đều là của ngươi, thấy sao?"
Lục Nguyên Hạo: ". . . Thái giám các ngươi đều thích nhận nghĩa tử như vậy sao? Ta xem qua sách sử, dưới trướng ngài được xưng 'trăm tử ngàn tôn', nghĩa phụ ta cũng thích nhận nghĩa tử, đây là tâm lý gì?"
Hắn không hiểu lắm.
Làm cha nuôi có cảm giác thành tựu như vậy sao?
Nhất là Cửu Thiên Tuế ở trước mặt, quá nhiều con nuôi.
Lục Nguyên Hạo đọc thuộc sách sử, từng nhìn thấy một bài thơ trong một quyển tạp thư, nói là dưới trướng Ngụy Trung hiền tràn đầy trăm tử ngàn tôn.
Bài thơ đó là nói như vậy:
"Kiền nhi nghĩa tử bái doanh môn, diệu ngữ lưu truyện tối đoạn hồn. Cường dục vi nhi vô na lão, loát tu tự thán bất như tôn."