Chính phái phản phái đều lên sóng (4)
Đương nhiên, đám người Cơ Soái Thượng Quan Thừa tướng cũng rất mạnh, không phải là ngu xuẩn gì.
Nhưng ở thời điểm nhân vật phản diện chỉ số thông minh cũng ngang tầm, hơn nữa thực lực rõ ràng càng mạnh hơn, Đại Càn có thể duy trì cục diện hiện tại, đã xem như không dễ dàng.
Nhân vật phản diện quá trâu bò đối với Đại Càn mà nói đương nhiên không phải chuyện tốt.
Nhưng đối với Ngụy Quân mà nói, là chuyện tốt bằng trời.
Xem ra mình lần này là chết chắc rồi.
Tốt lắm.
Ngụy Quân quyết định chờ sau khi mình trở về Thiên đế, sẽ cho Thiên Cơ lão nhân một cái chết kiểu thể diện, để cho hắn an tường hồn phi phách tán.
Nghĩ đến hắn nhất định sẽ hài lòng.
Ngụy Quân ở chỗ này đã bố trí tốt kiểu chết của Thiên Cơ lão nhân này, mà Thiên Cơ lão nhân lại hoàn toàn không chịu nổi loại khen ngợi trên cao nhìn xuống này của Ngụy Quân.
Rõ ràng là một người chết, nhưng biểu hiện của Ngụy Quân lại có thể còn trâu bò hơn so với hắn, hơn nữa giọng điệu nói chuyện hoàn toàn là giọng điệu một loại thượng vị giả.
Thường thì loại nhân vật này đều là từ Thiên Cơ lão nhân đảm nhiệm.
Lần này hắn biến thành một phía được thưởng thức, Thiên Cơ lão nhân thực không thích.
Hắn cũng không nói lời thừa với Ngụy Quân nữa, mà là một lần nữa đặt ánh mắt ở trên bàn cờ.
"Biết vì sao chúng ta có thể xem rõ ràng như thế không?" Thiên Cơ lão nhân hỏi.
Ngụy Quân ánh mắt cũng một lần nữa đặt ở trên bàn cờ.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Cái này mới là bàn cờ Lạn Kha chân chính, đám người Cổ Nguyệt Lục Khiêm Lục Nguyên Hạo từ sớm đã bất tri bất giác tiến vào ván cờ của ngươi. Không tệ, thật sự không tệ, tiểu tử ngươi thật đúng là một kỳ thủ không tệ."
Thiên Cơ lão nhân: "..."
Cái này không phải đáp án hắn muốn.
Người làm màu là muốn làm màu, để cho chính hắn công bố đáp án mới đúng.
Ngụy Quân cái loại một chút đã nhìn thấu này ở hắn thấy năng lực làm vai diễn phụ là quá kém.
Thiên Cơ lão nhân lần này là thật cự tuyệt đối thoại cùng Ngụy Quân, bàn cờ Lạn Kha nở rộ ra một đạo bạch quang, trực tiếp bao phủ Ngụy Quân.
Ngay sau đó, bóng dáng Ngụy Quân đã đầu nhập vào trong bàn cờ.
Sau đó Thiên Cơ lão nhân cũng tiến vào bàn cờ Lạn Kha.
Quân cờ đều đã hạ xuống.
Hắn có thể tự mình ra mặt thu quan.
Đại cục đã định.
Tuy Quốc sư chết làm cho hắn bất ngờ không kịp phòng, nhưng chỗ hắn sẽ không xuất hiện điều gì bất ngờ.
Bởi vì hắn là Thiên Cơ lão nhân.
Cho tới giờ đều chỉ có hắn tính kế người khác, hắn sẽ không bị người khác tính kế.
...
Trong bàn cờ Lạn Kha.
Ngụy Quân sau khi rơi xuống đất ổn định thân mình, đã lập tức bắt đầu quan sát tình huống xung quanh:
Khói bụi tràn ngập, không thấy bóng người.
Một bộ cảnh tượng sau khi tận thế hàng lâm.
Lại vừa mới trải qua một vòng lửa đạn tẩy đất.
Ngụy Quân không có nhận thấy có dấu hiệu sinh mệnh tồn tại.
Ba người Lục Nguyên Hạo đã chết hết?
Không phải chứ.
Trên thực tế, quả thật cũng không có.
Ngay tại thời điểm Ngụy Quân nhíu mày, tiếng ho khan kịch liệt từ trung tâm vụ nổ truyền đến, ho đến xé rách tim phổi.
"Khụ khụ."
"Khụ khụ."
"Khụ khụ."
"Đau chết mất."
"Nghĩa phụ, người không sao chứ?"
"Kiếm Thần, Kiếm Thần, tỉnh tỉnh."
...
Ngụy Quân nghe ra, đây là thanh âm của Lục Nguyên Hạo.
Hắn vừa định cất bước đi về phía trước nhìn một cái, đã phát hiện Thiên Cơ lão nhân đã đến.
Vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm lạnh nhạt: "Đừng giả bộ, Cổ Nguyệt, Lục Khiêm, chút kỹ xảo của các ngươi cũng chỉ lừa được Lục Nguyên Hạo. Xuất hiện đi, các ngươi không có cơ hội đánh lén lão phu đâu."
Ngụy Quân: "..."
Đám này khá đó.
Một đám Lang Gia bảng (lyb) mà.
Thiên Cơ lão nhân lần này thật đúng là không phải đang lấy tâm tiểu nhân đi đo lòng quân tử.
Ở sau khi hắn dứt lời chừng một phút, từ trung tâm vụ nổ đi ra ba người.
Chẳng qua ba người này nhìn qua đều mười phần thê thảm.
Ngay cả Lục Nguyên Hạo phòng ngự mạnh nhất hiện tại cũng te tua.
Sau khi biết Lục Nguyên Hạo, Ngụy Quân đây là lần đầu tiên thấy Lục Nguyên Hạo te tua như vậy.
Khóe miệng tràn đầy máu, mặt xám mày tro còn chưa tính, Lục Nguyên Hạo trên tay còn đang không ngừng đổ máu, rất hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Lục Nguyên Hạo còn như thế, Cổ Nguyệt cùng Lục Khiêm tự nhiên càng không cần nhiều lời.
Nếu không phải Lục Nguyên Hạo đỡ hai người bọn họ, hai người này chỉ sợ ngay cả đi cũng khó khăn.
Nhìn ba người đã sắp không thành dạng người, Thiên Cơ lão nhân vẻ mặt mười phần bình tĩnh, giọng điệu đã có một ít phập phồng: "Không thể không nói, các ngươi thật sự cho lão phu ngạc nhiên lẫn vui mừng, ta thật không ngờ, ta hy sinh một thế thân, bày ra bố cục tinh diệu như thế, các ngươi lại có thể còn sống sót."
Dựa theo kế hoạch, hắn hiện tại tới nơi này vốn nên thu xác cho ba người này.
Nhưng lúc này cả ba người đều chưa có chết.
"Ta tính đến Lục Khiêm, tính đến Cổ Nguyệt, duy chỉ không có tính đến Lục Nguyên Hạo. Tuổi còn trẻ, thực lực thế mà kinh người như thế, thiên phú như vậy, quả nhiên là đáng sợ. Nếu lại cho ngươi mười năm, có lẽ lão phu thật sự sẽ không là đối thủ của ngươi." Thiên Cơ lão nhân nói.
Nơi đây là trong Ván cờ Lạn Kha, cho nên nơi đây đã xảy ra chuyện gì, đều trốn không khỏi ánh mắt của hắn.
Hắn bố cục thật ra hoàn mỹ không sứt mẻ, nếu chỉ có Cổ Nguyệt cùng Lục Khiêm mà nói, bọn họ hiện tại nói không chừng đã chết.
Nhưng Lục Nguyên Hạo đã dốc hết toàn lực bảo vệ Cổ Nguyệt cùng Lục Khiêm.
Ở sống chết trước mắt, tên mập này thể ra dũng khí làm cho người ta kinh ngạc.
Hắn thừa nhận sóng xung kích lớn nhất của vụ nổ cùng kiếp lôi công kích nhiều nhất.
Nếu không hắn căn bản sẽ không bị thương.
Nếu không có Lục Nguyên Hạo liều mình bảo hộ, lần này Cổ Nguyệt cùng Lục Khiêm khả năng đã thật tiêu rồi.
Trên thực tế cho dù bọn họ còn sống, hiện tại cũng đã tiêu rồi.
Bởi vì ba người bản thân đều đã bị trọng thương.
Mà Thiên Cơ lão nhân lại ở đỉnh phong.
Cổ Nguyệt một bên điều tức, một bên kéo dài thời gian: "Ngươi tính đến ta?"
Thiên Cơ lão nhân không có trả lời vấn đề của Cổ Nguyệt, mà thản nhiên nói: "Buông tha đi, vô dụng, nơi đây là trong Ván cờ Lạn Kha, thương thế các ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở một khắc nặng nhất kia, ta sẽ không cho các ngươi chút cơ hội nào."
Cổ Nguyệt cùng Lục Khiêm đồng thời trong lòng trầm xuống.
Thiên Cơ lão nhân chính là Thiên Cơ lão nhân.
Ra tay chính là tuyệt sát.
"Hiện tại ta trả lời vấn đề của ngươi, Cổ Nguyệt, ta quả thật tính đến ngươi." Thiên Cơ lão nhân nói.
Cổ Nguyệt trầm giọng nói: "Ta không rõ ràng, thực lực ta hiện tại, vì sao có thể bị ngươi tính ra? Luận cảnh giới ngươi có lẽ cao hơn ta nửa trù, nhưng chúng ta đối mặt chém giết, ngươi hẳn phải chết."
Cho nên ngươi bằng cái gì tính được ta?