Chính phái phản phái đều lên sóng (5)
Thiên Cơ lão nhân đồng ý quan điểm này của Cổ Nguyệt: "Luận cảnh giới, ta cao ngươi nửa trù. Luận thực lực, ta thấp hơn ngươi nửa trù, cho nên ta xác thực hẳn tính không được ngươi. Đáng tiếc, ta đã tự tính cho bản thân một quẻ."
"Ngươi tự tính cho bản thân một quẻ? Không có khả năng, người Thiên Cơ các không thể tự xem bói cho bản thân, đây là quy củ." Cổ Nguyệt nói.
Thiên Cơ lão nhân nở nụ cười: "Thiên Cơ các chia làm hai loại người, một loại người là Thiên Cơ lão nhân, một loại người là những người khác."
Cổ Nguyệt: "..."
Đáng giận, bị hắn làm màu được rồi.
"Ta tính một quẻ cho bản thân, kết quả quẻ tượng biểu hiện, ta sẽ chết dưới kiếm." Thiên Cơ lão nhân nói tới đây, ánh mắt hơi lạnh: "Trong thiên hạ, kiếm có thể giết ta chỉ có một cây. Cho nên, Cổ Nguyệt, bố cục hôm nay, là ta bố trí cho ngươi, tuy ta trước đó cũng không rõ ngươi vì sao lại muốn giết ta."
Không quan trọng.
Nếu đã biết mình sẽ chết dưới kiếm, vậy trước bẻ gẫy thanh kiếm sẵc bén nhất là được rồi.
Hắn cơ bản làm được.
"Thiên Cơ lão nhân vừa rồi là ai?" Cổ Nguyệt hỏi.
"Thế thân chết thay ta luyện chế."
"Ngươi giấu diếm được người cả thiên hạ."
"Đương nhiên, nếu không thì sao gọi là thế thân chết thay. Cổ Nguyệt, chết ở trên tay của ta, sẽ không bôi nhọ thân phận của ngươi." Thiên Cơ lão nhân ngạo nghễ nói.
Lấy thân phận địa vị của hắn, chuyện trong thiên hạ có thể để cho hắn sinh ra cảm giác thành tựu đã không nhiều lắm.
Mà giết chết Cổ Nguyệt, không hề nghi ngờ là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Dù sao, Cổ Nguyệt là một người duy nhất thí thần thành công trong nhân gian.
Mà hiện tại, hắn sẽ thành công giết chết Kiếm Thần thí thần này.
Cái này tự nhiên là kiêu ngạo rất lớn.
"Ngươi ăn định ta?" Cổ Nguyệt một lần nữa cầm trong tay Sát thần kiếm.
Chẳng sợ giờ phút này hắn nhìn qua đã muốn hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tắt thở, nhưng khi tay hắn một lần nữa nắm ở trên chuôi Sát thần kiếm đỏ như máu, vẫn làm cho Thiên Cơ lão nhân cảm nhận được mũi nhọn sắc bén.
Đó là nguy hiểm đủ để trí mạng.
Thiên Cơ lão nhân lặng lẽ một lát, rồi mới cười vỗ tay.
"Rất giỏi, thật sự rất giỏi, đã đến tình trạng này, ta vẫn có thể nhận thấy được uy hiếp tử vong từ trên người ngươi. Cổ Nguyệt ngươi không hổ là Kiếm Thần, chỉ luận sát phạt, ta xác thực không bằng ngươi."
"Ngươi không bằng ta đâu chỉ là sát phạt?" Cổ Nguyệt trầm giọng nói: "Còn có một trái tim thuộc về cường giả chân chính."
"Đạo tâm lão phu sẽ không yếu hơn so với ngươi, chẳng qua đạo khác nhau mà thôi." Thiên Cơ lão nhân không tiến hành biện luận cùng Cổ Nguyệt, ánh mắt đặt ở trên Sát thần kiếm trong tay Cổ Nguyệt, ánh mắt lập lòe ánh sáng hưng phấn: "Cổ Nguyệt, sau khi ngươi chết thanh kiếm này ta sẽ thay ngươi cất giữ tốt."
"Ngươi lấy không được đâu." Cổ Nguyệt nói.
"Thiên hạ này không có kiếm lão phu không lấy được."
"Thanh kiếm này ngươi không lấy được, bởi vì trên nó mang theo là tín niệm ba ngàn bảy trăm hai mươi mốt lão binh Ngọc Môn quan thượng cam nguyện chịu chết. Loại kiếm này, ngươi đời này cũng không xứng có được." Cổ Nguyệt trên người bắt đầu xuất hiện sát khí.
Hắn xác thực bản thân đã bị trọng thương.
Nhưng kiếm đạo của hắn cho tới giờ đều là không lùi.
Trước Ngọc Môn quan, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sinh ra ý niệm lui bước trong đầu.
Sau đó mười tám thành viên Thiết huyết cứu quốc hội khẳng khái chịu chết, ba ngàn bảy trăm hai mươi mốt lão binh tự nguyện hiến tế, làm cho trái tim Kiếm Thần từ nay về sau không thể phá vỡ.
Từ ngày đó trở đi, kiếm đạo của Cổ Nguyệt đã lên thêm một tầng mới.
"Lục Tổng quản, ngươi còn có thể chiến?" Cổ Nguyệt hỏi.
Lục Khiêm cười khổ: "Ta không được, già rồi."
"Ta còn có lực một kích." Cổ Nguyệt trầm giọng nói.
Lục Khiêm không có do dự, nói thẳng: "Giết ta đi."
Hắn biết ý tứ của Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt muốn thứ kiếm tế thiên hạ.
Mà hắn là tế phẩm thích hợp nhất.
Lục Khiêm không có chút chần chờ.
Hắn tuy là một người không trọn vẹn, nhưng hắn là một nam nhi chân chính.
"Nói lên, lúc trước tiền Thái tử cũng mời ta tham gia Thiết huyết cứu quốc hội." Lục Khiêm bỗng nhiên cười nói: "Ta thấy bọn họ phần lớn đều là người trẻ tuổi, bên bản thân cũng không tham gia, chỉ đưa mấy nghĩa tử vào. Cổ huynh, ngày đó ở trên Ngọc Môn quan, lão Tứ nhà của ta cũng ở đó."
Cổ Nguyệt ngẩn ra, sau đó liền muốn hành lễ với Lục Khiêm.
Lục Khiêm khoát tay áo: "Thất phu tuẫn quốc, buồn mà hạnh phúc. Nếu không lựa chọn chết kiểu này, ta tình nguyện bọn nhỏ ta nuôi lớn này đều chết ở trên chiến trường, ta cũng thế. Chỉ có chút đáng tiếc, xem bộ dáng Thiên Cơ lão tặc kia, chỉ sợ hiến tế ta, cũng không giết được hắn."
Nói mấy câu, Lục Khiêm đã bắt đầu ho ra máu.
Thương thế của hắn là nặng nhất.
Cổ Nguyệt tự nhiên cũng biết, Thiên Cơ lão nhân chỉ sợ là giết không chết.
Nhưng hắn không có lựa chọn buông tha.
"Nếu ta giết không được hắn, ta lại hiến tế bản thân, để cho Nguyên Hạo động thủ. Lục huynh trên đường hoàng tuyền đi chậm một chút, Cổ mỗ có lẽ rất nhanh sẽ đến cùng."
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Người vỗ tay là Thiên Cơ lão nhân.
Thưởng thức trứ Cổ Nguyệt cùng Lục Khiêm biểu diễn, Thiên Cơ lão nhân không chỉ không có ngăn cản, ngược lại lui về sau một bước.
"Lão phu cũng rất muốn xem một chút, Sát thần kiếm sau khi được hiến tế sẽ có dạng uy lực gì." Thiên Cơ lão nhân nói.
Thiên Cơ lão nhân đang lui.
Ngụy Quân đang tiến.
"Cổ Kiếm Thần, lấy trạng thái của Lục Tổng quản giờ phút này, hiến tế hắn chỉ sợ cũng khởi không được hiệu quả quá lớn." Ngụy Quân nói.
Nghe Ngụy Quân nói như vậy, Cổ Nguyệt ban đầu còn tưởng rằng Ngụy Quân muốn khuyên hắn đầu hàng.
Dù sao Ngụy Quân là xuất hiện cùng Thiên Cơ lão nhân.
Nhưng hắn rất nhanh đã nghe được mục đích chân thật của Ngụy Quân:
"Vẫn để ta đến đi, Cổ Kiếm Thần, giết chết ta, ta cam đoan lực hiến tế có được có thể giết chết Thiên Cơ lão nhân."
Ngụy Quân nói thực chân thật.
Nhưng không một ai tin.
Thiên Cơ lão nhân thậm chí cũng nhịn không được cười ra tiếng.
"Người trẻ tuổi, ta thưởng thức tự tin của ngươi."
Ngụy Quân trong lòng nói thật hy vọng sau khi ta chết ngươi còn có thể cười được.
Ngụy Quân nói là lời nói thật.
Lấy khí vận của hắn, phàm là bị hiến tế, đừng nói chỉ là một Thiên Cơ lão nhân, Cổ Nguyệt đến lúc đó được lực hiến tế một kiếm diệt sát thế giới này nhắm chừng cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Ngụy Quân tự mình biết mình trâu bò, những người khác lại không biết.
Cổ Nguyệt ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân có chút ấm áp: "Ngụy đại nhân, ta biết ngươi, nhưng ngươi quá yếu."