Ba mươi sáu đường phản vua (2)
Lần này, hễ là người có chút đầu óc, cũng sẽ không liên kết Ngụy Quân và loại dị tượng hai mặt trăng trên cùng một bầu trời này lại với nhau, trong đây không có mối quan hệ nhân quả gì, ép buộc liên quan chỉ là đang sỉ nhục trí thông minh của những người khác mà thôi.
Vì vậy, thật sự là do những Bảo Hoàng đảng ngoan cố kia tự phát?
Bọn họ là thật sự từ tận đáy lòng cho rằng, sở dĩ xảy ra dị tượng hai mặt trăng trên cùng một bầu trời này là ông trời đang cảnh báo bọn họ, cũng là đang nói cho bọn họ biết là do Ngụy Quân đại nghịch bất đạo tạo thành?
Mặc dù điều này cũng có thể hiểu được... Người trong thiên hạ nhiều như vậy sẽ có người nguyện ý làm nô tài, ngươi có thể làm gì bọn họ?
Nhưng Ngụy Quân vẫn cảm thấy không hợp thói thường.
Nghiêm túc mà làm người không được sao?
Tại sao lại muốn mạo hiểm tính mạng mà đi làm chó chứ?
Không hiểu nổi.
Dũng sĩ huynh không biết ý nghĩ của Ngụy Quân, hắn ta vẫn đang trong cơn tức giận.
"Các vị, chẳng lẽ các vị đứng nhìn Ngụy tặc điên cuồng ngang ngược như vậy trong triều sao? Nếu Đại Càn muốn lập lại trật tự, bắt buộc phải giết chết Ngụy tặc, nếu không sẽ cách sự diệt vong không xa nữa.”
"Ngay cả ông trời cũng đang cảnh báo chúng ta.”
"Chúng ta không thể ngồi xem mà không quan tâm đến.”
Từng câu than khóc đầy máu và nước mắt của dũng sĩ huynh tràn đầy sức mạnh.
Cũng có không ít người rục rịch di chuyển.
Mặc dù bọn họ cũng không nghĩ rằng mình là đối thủ của Ngụy Quân.
Nhưng vì chủ tử của mình, vì sự kiên trì của mình, kiên cường một phen cũng không vấn đề gì.
Lòng trung thành ngu dốt cũng là trung thành, hơn nữa rất nhiều người cũng cho rằng mình đang làm điều đúng đắn.
Đối với những người này, Ngụy Quân chỉ có thể thở dài.
Quá yếu rồi.
Không nên trò trống gì.
Nếu Đổng Đại tướng quân và Cửu Thiên Tuế còn có Vương Tư Đồ nguyện ý đứng ra làm đại ca cầm đầu chống đối lại hắn, hắn còn có chút hứng thú.
Chỉ những người này...
Vừa nhìn liền biết bị người khác lợi dụng.
Quả nhiên.
Công chúa Minh Châu lên tiếng.
"Ngụy đại nhân, ngươi thấy thế nào?"
Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Từ tận đáy lòng ta hy vọng bọn họ có thể giết chết ta, ta cũng nguyện ý cho bọn họ cơ hội. Đáng tiếc, có cho bọn họ cơ hội cũng vô dụng, bọn họ căn bản không nắm bắt được.”
"Quá quá đáng rồi.”
"Giết người chẳng qua là đầu chạm đất mà thôi.”
"Mặc dù bọn ta không giết được ngươi nhưng chí ít có thể chứng minh Đại Càn vẫn có chính khí.”
. . . . .
Công chúa Minh Châu nhíu chặt mày, trong mắt phượng lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: “Như vậy là được rồi, náo loạn đủ chưa? Nếu làm loạn đủ rồi thì cút ra hết đi. Đổng Thái sư, ý kiến của ông thế nào?”
Công chúa Minh Châu nhìn về phía Đổng Đại tướng quân.
Trong lòng nàng ta, đây mới là đại boss thực sự đáng để chú ý.
Những người nhảy ra vừa rồi đều chỉ là tiểu lâu la xông pha chiến đấu thôi.
Công chúa Minh Châu không thể xác định phía sau những tiểu lâu la kia có người nào tổ chức và chống lưng không.
Nếu là được Đổng Đại tướng chống đỡ phía sau, chuyện hôm nay sẽ không dễ kết thúc như vậy.
Ngược lại, nếu không phải Đổng Đại tướng quân đứng phía sau tổ chức thì chuyện hôm nay chính là một trò hề.
Sự thật đã chứng minh rằng Đổng Đại tướng quân không ngu ngốc như vậy.
Cho dù ông ta ra tay cũng sẽ không chọn loại thời điểm này, hơn nữa sẽ chuẩn bị đẩy đủ hơn.
Đổng Đại tướng quân bỏ phiếu tán thành với ý kiến của Công chúa Minh Châu: “Thừa tướng nói không sai, đây chỉ là một trò hề, đã đến lúc nên giải tán rồi.”
Đổng Đại tướng quân tỏ thái độ của mình.
Nghe thấy Đổng Đại tướng quân nói như vậy, Công chúa Minh Châu thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại trở mặt với Đổng Đại tướng quân, nàng ta cũng chưa sẵn sàng.
May mắn thay, xem ra Đổng Đại tướng quân cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, vì vậy không mở ra một cuộc đối kháng toàn diện với nàng ta hôm nay.
Đối với những đại lão như bọn họ, không đánh những trận không chắc chắn thắng.
Hôm nay cũng không phải là thời cơ chiến đấu thích hợp.
Vì vậy, mặc dù những Bảo Hoàng đảng này đã đưa đao sẵn có qua nhưng Đổng Đại tướng quân vẫn không thuận pha hạ lư**, mượn đao giết người.
(**) Nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài.
Bởi vì ông ta cảm thấy không giết nổi hắn.
Không cần phải lãng phí thời gian.
"Nể tình những người này cũng là một lòng vì nước, trừng phạt một chút đi, không cần xử trí bọn họ quá nghiêm khắc." Đổng Đại tướng quân nói: “Ngụy đại nhân, ngài thấy sao?”
Ngụy Quân gật gật đầu, tùy ý nói: "Làm theo ý của Đổng Đại tướng quân đi.”
Hắn mới không thèm quan tâm đến những thứ này.
Nếu như chuyện hôm nay không phải là có người đứng sau tính kế, vậy những dũng sĩ này chính là những chính thống thực sự ủng hộ Hoàng thất, liều chết phản đối hắn.
Tuy rằng đường lối sai, năng lực càng mạnh nguy hại càng lớn nhưng dù sao những người này mạo hiểm đến chết cũng không sợ.
Bởi vì đường lối sai mà đi đối phó với bọn họ, trả đũa trả miếng, theo Ngụy Quân là không cần thiết.
Những việc khác thì không nói, ném bọn họ ra tiền tuyến, để bọn họ đi liều mạng với Tây Đại Lục, cũng tốt hơn trực tiếp giết chết bọn họ.
Dù sao cũng đều đã không sợ chết.
Chọn một cách chết có ý nghĩa không phải sẽ tốt hơn sao?
Sau khi các đại lão đạt được sự đồng thuận về ý kiến, không ai quan tâm đến ý kiến của tiểu binh nữa.