Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1671 - Chương 1671. Ba Mươi Sáu Đường Phản Vua (1)

Chương 1671. Ba mươi sáu đường phản vua (1) Chương 1671. Ba mươi sáu đường phản vua (1)

Ba mươi sáu đường phản vua (1)

"Ngụy ca ngươi thực sự biết nói giỡn, một quyền đánh chết hắn quá khó rồi, ta vẫn nên nghĩ làm thế nào giết chết Cửu Thiên Tuế chín lần, mười năm này vẫn có hi vọng."

Lục Nguyên Hạo đã phấn chấn tinh thần một chút.

Ngụy Quân: ". . ."

Nếu chỉ là đơn lẻ giết Cửu Thiên Tuế chín lần, đối với Lục Nguyên Hạo mà nói có khả năng chỉ cần mười ngày. . .

Cho nên khi Ngụy Quân nhìn thấy Cửu Thiên Tuế vừa mới sống lại mang theo nụ cười của người chiến thắng đến chào hỏi Lục Nguyên Hạo mặt khóc mếu máo, Ngụy Quân cứ cảm thấy đồng tình một cách khó hiểu.

Trên người ngươi quả thật có ít ít bí mật.

Nhưng tên đối diện ngươi, trên người cũng có ty tỷ bí mật.

Ngươi đừng thấy hắn bị dọa sắp khóc.

Nếu thực sự đánh nhau, người khóc là ngươi.

Ngụy Quân trong lòng âm thầm cầu nguyện một chút cho Cửu Thiên Tuế.

Còn Cửu Thiên Tuế không hề biết gì, lại lần nữa đưa ra lời mời cho Lục Nguyên Hạo.

"Lục đại nhân, có muốn cân nhắc lần nữa đề nghị của ta lúc ban ngày không. Lão phu là nghiêm túc nhận ngươi làm nghĩa tử."

Lục Nguyên Hạo do dự một chút.

Là thật sự do dự.

Nhưng hắn vẫn cắn răng từ chối lời mời của Cửu Thiên Tuế.

"Cảm tạ sự yêu thương nồng hậu của Cửu Thiên Tuế, nhưng ta đây không thích nhận cha, có một người là đủ rồi."

"Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Lục đại nhân, ngươi đã đưa ra một lựa chọn sai lầm. Ngươi bây giờ vẫn chưa hiểu sao? Phàm như giết không chết ta, sẽ làm cho ta càng thêm lớn mạnh. Đối địch với ta, ngươi không có hy vọng."

Ngụy Quân: "Hmmm."

Cái dáng vẻ tự tin này, quả thực không khác biệt với dáng vẻ của hắn khi mấy lần trước tưởng mình sắp chết.

Dị tượng hai mặt trăng trên cùng một bầu trời chấn động cả thiên hạ, có điều không xảy ra chuyện gì thần kỳ hơn.

Chỉ là trên bầu trời không hiểu sao lại có thêm một vầng nguyệt quang màu máu.

Sau đó, sau khi mặt trời ló dạng vào sáng hôm sau, vầng nguyệt quang màu máu này cũng biến mất.

Ngày hôm sau.

Đương nhiên là cả thế giới đều đang bàn luận về chuyện này.

Nội bộ triều đình cũng đang bàn bạc xem phải đưa ra lời giải thích như thế nào đối với chuyện này.

Dù sao, hiện tại dân gian đều nhao nhao bàn tán.

Nếu không có chút kiến giải chính thức, rất dễ bị bách tính bên dưới tưởng lầm là trời giáng dị tượng, triều đình thất đức gì gì đó, chĩa mũi dùi vào triều đình – trên thực tế, hiện tại đã có loại ý kiến này rồi.

"Trên trời không có hai mặt trăng, người không có hai chủ. Trong khoảng thời gian vừa qua, trên dưới Đại Càn đảo lộn tam cương ngũ thường, làm càn làm bậy, đi ngược lại với phép tắc của tổ tông, vì vậy trời giáng dị tượng, tỏ ý cảnh báo. Văn võ toàn triều đều là tội nhân, tội nhân lớn nhất chính là Ngụy Quân, Ngụy Thái Sử công tà thuyết mê hoặc quần chúng này.”

" Không sai, ngay cả ông trời cũng không thể nhìn nổi nữa. Ngụy tặc, nếu ngươi còn có chút lòng hổ thẹn thì tự sát để tạ thiên hạ đi.”

“Tri thức chính trực trong triều, không ai không muốn lập lại trật tự. Nếu muốn lập lại trật tự, bắt buộc phải giết Ngụy tặc trước.”

"Nhĩ Đẳng Chu Tử đại quan, nhìn thấy hiện tại triều đình chướng khí mù mịt, trời báo dấu hiệu cảnh báo, chẳng lẽ còn không cảnh tỉnh sao? Không diệt trừ Ngụy Quân, Đại Cang vĩnh viễn không có một ngày bình yên.”

"Ngụy tặc, ngươi đi chết đi."

. . . . .

Thực sự có người Bảo Hoàng đảng hung hãn không sợ chết, trực tiếp giơ nắm đấm đánh về phía Ngụy Quân.

Nhìn tư thế đó, thực sự là muốn đánh chết Ngụy Quân.

Ngụy Quân nhìn người dũng sĩ này chiến với vẻ vừa bất lực vừa đồng tình.

Hắn không ngăn cản.

Bởi vì hắn biết không cần thiết.

Quả nhiên...

Chưa cần Ngụy Quân động thủ, Hạo Nhiên Chính Khí liền tự động phản kích.

Trực tiếp bắn bật tên dũng sĩ này bay ra.

Hơn nữa còn khiến tên dũng sĩ này hộc máu tại chỗ.

Sau khi trở thành thánh nhân Nho gia, Hạo Thiên Chính Khí đã bắt đầu tự động bảo vệ thân thể, phản kích giống như có linh trí vậy.

Hiện tại muốn động thủ với Ngụy Quân, đầu tiên cần phải có thể phá vỡ lớp phòng ngự của Ngụy Quân.

Điểm này, tên dũng sĩ này không làm được.

Ngụy Quân cũng rất lấy làm tiếc.

“Nếu như ngươi mạnh hơn một chút thì tốt rồi.” Ngụy Quân nói với vẻ thành thật.

Hắn đang rất nỗ lực xả nước*.

(*) Đề cập đến sự thông đồng và gian lận trong thi đấu, trong đó một bên cố tình thua bên kia.

Nếu tên dũng sĩ này mạnh hơn một chút, phá vỡ lớp phòng ngự của hắn, nói không chừng có thể tạo nên kỳ tích.

Đáng tiếc...

Mặc dù tên dũng sĩ này đủ dũng cảm nhưng thực lực quả thật là kém cỏi.

Nghe ra vẻ đáng tiếc của Ngụy Quân, dũng sĩ phẫn nộ rồi: “Quân sĩ có thể giết nhưng không thể sỉ nhục, Ngụy tặc, ngươi dám sỉ nhục ta như vậy.”

Ngụy Quân nhún nhún vai.

Vào lúc này, nói ra sự thật luôn không có ai tin.

Nói đi cũng phải nói lại, loại dị tượng hai mặt trăng trên cùng một bầu trời này xuất hiện, bị người khác lấy để mượn đề tài, Ngụy Quân không cảm thấy kỳ quái.

Thế nhưng vậy mà lại bị người khác lấy ra làm đề tài để nhắm vào mình...Chuyện này có chút kỳ quái.

Dù sao, chuyện này cũng quá già mồm át lẽ phải rồi.

Nếu thực sự có người muốn đối phó mình, có lẽ sẽ tìm cơ hội tốt hơn mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment