Thiên Đế bệ hạ tối cao đến Lương Sơn của ông ta rồi (1)
Nếu thêm Thiên Khôi Tinh thần – đại tỷ xếp thứ nhất trong số một trăm linh tám vị Tinh thần này, hai bên kết hợp lại, quả thực có thể gây ra mối đe dọa trí mạng đối với Đại Càn.
Nếu bọn họ không chú trọng thì quá không nhạy bén rồi.
Các tầng lớp cao cấp tinh anh của triều đình Đại Càn không phản ứng chậm chạp như vậy.
Đúng như dự đoán, Tô Lang Gia ngay lập tức muốn phái Đổng Đại tướng quân đến trấn áp Lương Sơn, giải quyết nổi loạn ở Lương Sơn.
Sau đó, Đổng Đại tướng quân vừa lúc bị bệnh rồi.
Thời điểm phát bệnh này khiến Tô Lang Gia muốn chửi thề.
Hoàng cung cử ngự y đến khám bệnh cho Đổng Đại tướng quân, có được kết luận chẩn đoán là Đổng Đại tướng quân thực sự có bệnh.
Đừng nói là dẫn quân tác chiến, ngay cả việc đứng dậy khỏi giường bệnh cũng khó khăn.
Kết luận này khiến Tô Lang Gia tức giận đến bật cười.
"Căn bệnh này của Đổng Đại tướng quân xuất hiện thật đúng lúc, lúc không có chuyện gì thì thân thể khỏe mạnh, một khi xảy ra đại sự, cần ông ta gánh vác thì lại lập tức không khỏe, sinh bệnh lại còn có thể khống chế, bổn soái cũng bội phục.”
Lời khen này rõ ràng là "thật lòng thật dạ.”
Ngụy Quân an ủi: “Được rồi, Tô phó soái, hiện tại Đổng Đại tướng quân kỳ quái cũng không giải quyết được vấn đề. Đổng Đại tướng quân cáo ốm là vấn đề của ông ta, nhưng vấn đề của Lương Sơn là bắt buộc phải mau chóng giải quyết. Còn trì hoãn nữa sẽ thực sự trở thành đại họa.”
"Điểm này ta cũng biết, nhưng Lương Sơn trước kia đã có chút khó đối phó rồi, hiện tại sau khi Thiên Khôi Tinh thần nhập chủ lại càng khó đối phó hơn. Bất kể chuyện gì, một khi đã dính dáng đến trên trời đều sẽ trở nên vô cùng phức tạp.”
Tô Lang Gia có chút đau đầu.
Mà Công chúa Minh Châu lại nhìn Ngụy Quân một cái.
"Ngụy Quân, ngươi có chú ý tới tin đồn trên phố gần đây không?"
"Không, sao vậy?"
"Hiện tại trong triều dã còn có một chiều gió, nói là muốn đàm pháp hòa bình với Lương Sơn, thông qua cách thức đàm phán để giải quyết mối đe dọa của Lương Sơn. Nếu có thể, chiêu an chính là cách tốt nhất.”
Ngụy Quân không nghĩ rằng loại phương pháp này có thể thành công.
Bởi vì giai đoạn hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm tốt nhất để Lương Sơn quy hàng.
Nhưng hắn vẫn gật gật đầu.
Bởi vì từ góc độ của Đại Càn, đề xuất này không thể nói là sai.
Vì vậy, Ngụy Quân gật đầu nói: "Vậy thì đàm phán xem, nói không chừng thật sự có cơ hội thông qua đàm phán giải quyết được vấn đề, mặc dù ta không thấy khả quan.”
“Có người lửa cháy thêm dầu, muốn khiến ngươi làm sứ giả đàm phán lần này.” Công chúa Minh Châu trầm trọng nói: “Ta tìm hiểu được từ phía người của Hoàng thất, biết được đây là ý của Đổng Đại tướng quân.”
"Hả?"
Ngụy Quân phấn chấn tinh thần.
Đổng Đại tướng quân muốn ra tay với mình rồi?
Hạnh phúc đến đột ngột như vậy?
Câu trả lời của Công chúa Minh Châu khiến Ngụy Quân xác nhận suy đoán của mình.
"Đổng Đại tướng quân muốn để ngươi đến Lương Sơn, sau đó để ngươi chết ở Lương Sơn. Trước mắt không biết ông ta có quan hệ gì với Thiên Khôi Tinh thần hay không nhưng Đổng Đại tướng quân rất tự tin, ngươi sẽ chết ở Lương Sơn, xem ra giữa ông ta và Thiên Khôi Tinh thần có sự ký kết ngầm mà chúng ta không biết.”
Công chúa Minh Châu nói đến đây, vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Hiện tại thanh thế đàm phán hòa bình trên phố chính là do Đổng Đại tướng quân ở sau lưng thao túng, người của ông ta còn lửa cháy thêm dầu, khiến Ngụy Quân ngươi đi sứ đến Lương Sơn, nếu không sẽ là ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng, không thèm quan tâm đến lợi ích của bách tính Đại Càn. Ngụy Quân, bọn họ là muốn phủng sát** ngươi từ trên danh tiếng, sau đó hủy diệt ngươi về thể chế ở Lương Sơn.”
(**): Thổi phồng hay tâng bốc, ca ngợi một người nào đó một cách quá mức khiến người đó dễ bị mất thiện cảm trong mắt người khác.
Nghe thấy Công chúa Minh Châu nói như vậy, sắc mặt Tô Lang Gia lập tức trở nên âm trầm.
Sự chú ý của hắn đối với triều dã không mạnh như Công chúa Minh Châu, trước đây cũng thực sự không nhận ra điểm này.
Tô Lang Gia quả quyết nói: "Ngụy Quân, ngài không thể đến Lương Sơn, tất cả lấy sự an nguy của ngài làm trọng.”
"Không, ta phải đến Lương Sơn."
Trong giọng nói của Ngụy Quân mang theo chút run run.
"Mặc dù Đổng Đại tướng quân có ý đồ xấu, mặc dù Lương Sơn có thể là đầm rồng hang hổ, nhưng ta nhất định phải đi. Cho dù thế nào, hiện tại Đại Càn có thể không khai chiến thì đừng khai chiến. Chỉ cần có chút khả năng thuyết phục Thiên Khôi Tinh thần quy thuận Đại Càn, ta đều sẽ cố gắng hết sức để giành lấy.”
"Nhưng nguy hiểm quá lớn, ngài sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Tô Lang Gia nhắc nhở.
Ngụy Quân nghiêm mặt nói: “Con người từ xưa đến nay ai mà không chết? Chỉ có điều làm sao lưu lại tấm lòng son với sử xanh. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, các ngươi đừng ai khuyên ta nữa.”
Thiên Khôi Tinh thần, đứng đầu một trăm linh tám vị Tinh thần.
Lương Sơn, đại bản doanh của phản tặc.
Như vậy Lương Sơn hiện tại nhất định không chỉ có một Tinh thần.
Cộng với sự chuẩn bị phía sau của Đổng Đại tướng quân bọn họ.
Ngụy Quân nhắm chừng, có lẽ có một đám Tinh thần đang chờ mình ở Lương Sơn.
Đủ để giết chết mình của hiện tại rồi.
Tốt lắm.
Ngụy Quân vô cùng kích động.
Lão Đổng, cuối cùng cũng đợi được ông, may mà ta không từ bỏ.