Thế lực Ngụy đảng phát triển rộng lớn (4)
Lúc này, Lục Khiêm lại bắt đầu khoe thành tích: "Đổng Đại tướng quân muốn Ngụy đại nhân chết, nhưng mà hắn không ngờ được ta và tỷ muội sẽ tóm được đại tỷ đầu, dẫn đầu Lương Sơn. Cho nên kế hoạch của Đổng Đại tướng quân còn chưa bắt đầu thì đã thất bại, còn Ngụy đại nhân đi sứ Lương Sơn, cũng có thể nhận được một kết quả hài lòng. Ngụy đại nhân, lần này ngươi bình an trở lại, địa vị và tiếng tăm và cả công lao đều đã tiến thêm một bậc ở nội bộ Đại Càn, càng khỏi phải nói, ngươi còn sống sót sau tai nạn, những cái này đều xem như là quà mà tỷ muội bọn ta tặng cho ngươi."
Lục Khiêm là đang khoe thành tích.
Ngụy Quân có thể nói gì?
Hắn chỉ có thể nói lời cảm tạ.
Thiên Đế là người thể diện.
"Ta cảm ơn ngươi, cảm ơn các ngươi."
Giọng điệu Ngụy Quân nói lời cảm ơn đặc biệt nặng.
Lục Khiêm bọn họ đã hoàn toàn cảm nhận được sự "chân thành" của Ngụy Quân.
Ý cười trên mặt các nàng càng sâu hơn.
Sài điện hạ cũng lại lần nữa mở miệng: "Ngụy đại nhân, ta nghĩ chúng ta bây giờ có cùng kẻ địch rồi, cho nên đã đến lúc cân nhắc chuyện hợp tác rồi."
"Hợp tác?"
Sài điện hạ nói: "Thiên Khôi Tinh thần là đại tỷ đầu của bọn ta, sau lưng nàng vẫn còn có sự tồn tại lợi hại hơn, chúng ta không tùy tiện đắc tội nổi. Đổng Đại tướng quân có thể liên lạc được Thiên Khôi Tinh thần, càng là một bí mật kinh người, nguyên nhân phía sau càng nghĩ kỹ càng đáng sợ. Nếu như chúng ta đã đưa ra lựa chọn, sẽ không nhìn trước ngó sau, nhưng mà có thể làm suy yếu thực lực của kẻ địch trước, tất nhiên là tốt nhất. Ngụy đại nhân, ngươi khẳng định cũng đặc biệt hận người muốn giết ngươi là Đổng Đại tướng quân đúngchứ?"
Ngụy Quân: ". . ."
Không, ta không hận một chút nào.
Bổn Thiên Đế rất muốn giữ lại hắn, để cho hắn tiếp tục giết ta.
Nhưng Ngụy Quân biết hắn không thể nói như vậy.
Hơn nữa lần này Đổng Đại tướng quân thật sự đã bị Lục Khiêm nắm chặt đuôi.
Đối với đầu lĩnh đặc vụ như Lục Khiêm mà nói, cho dù là không có chứng cứ, hắn đều có thể tạo ra chứng cứ.
Huống hồ hiện tại bằng chứng chắc như núi.
Thiên Khôi Tinh thần là một trong những người đương sự, còn rơi vào tay Lục Khiêm.
Trong tay nắm giữ ưu thế lớn như thế, Lục Khiêm cũng không có thói quen khui sâm panh giữa trận, vậy thì hắn khẳng định có thể đem chuyện này làm thành vụ án thép.
Hắn không cần thiết phải tiếp tục nhúng tay vào đó.
Đổng Đại tướng quân. . .chết chắc rồi.
Ngụy Quân bất lực nhẹ thở dài một hơi.
Đáng tiếc.
Đổng béo, bổn Thiên Đế vẫn rất xem trọng ngươi, nhưng mà ai có thể ngờ được ngươi sẽ rơi vào tay một lão thái giám chứ?
"Ta hiểu ý các ngươi, các ngươi muốn lật đổ Đổng Đại tướng quân." Ngụy Quân nói.
Sài điện hạ cười nói: "Không sai, Đổng Đại tướng quân là một trong những đại tướng quân Đại Càn các ngươi, hiện tại còn là Thái sư của Đại Càn, quyền cao chức trọng, tay nắm quân quyền. Nếu hắn liên thủ với Tinh thiếu nữ muốn ám hại Ngụy đại nhân, chuyện này truyền ra ngoài, triều đình Đại Càn đều sẽ bất an đúng chứ? Đổng Đại tướng quân buộc phải chết, hắn không chết, chúng ta cũng không an tâm."
"Được, ta phối hợp với các ngươi."
Ngụy Quân đã nhìn nhận rõ cục diện.
Không bảo vệ được Đổng Đại tướng quân nữa rồi.
Dù sao vốn dĩ cũng không phải là người của hắn.
Vậy chỉ có thể từ bỏ.
Cái này đối với Đại Càn mà nói, không phải là một chuyện xấu.
Dù sao nếu một tên trong tay có binh lại có quyền lực, trong lòng có mưu đồ khác, vậy đối với Đại Càn mà nói chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào đều có khả năng phát nổ.
Gỡ bỏ từ trước, tất nhiên có thể an toàn hơn rất nhiều.
Tuy rằng nếu như thế, hy vọng tìm cái chết của Ngụy Quân cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều. . .
Nhưng mà không có cách nào.
Cơ hội cho Đổng Đại tướng quân.
Hắn không nắm bắt được.
Lục Khiêm đã nắm được.
Hơn nữa Lục Khiêm còn là tự mình tạo ra cơ hội.
Cái này chỉ có thể chấp nhận.
Có chơi có chịu.
"Chuyện chiêu hàng* ở Lương Sơn. . ."
(*) kêu gọi, thuyết phục đối phương đầu hàng
Ngụy Quân không quên sứ mệnh đi sứ Lương Sơn lần này của mình.
Có điều, Lục Khiêm chủ động nói: "Ngụy đại nhân, phải làm từng chuyện một, triều đình Đại Càn muốn chiêu hàng chúng ta, tối thiểu cũng phải để cho chúng ta nhìn thấy được thành ý và năng lực của triều đình Đại Càn trước. Hạ được Đổng Đại tướng quân trước, cho hắn phán quyết mà hắn nên nhận, về phần tiếp nhận chiêu hàng của triều đình Đại Càn hay không, chúng ta vẫn phải suy xét."
"Cũng được."
Ngụy Quân biết lão thái giám này khẳng định còn có ý tưởng khác.
Hắn cũng lười đoán.
Tên nhãi này đã cho hắn một bất ngờ to lớn rồi.
Ngụy Quân hiện tại căn bản không muốn để ý đến hắn.
Ngụy Quân chỉ là tràn đầy ghét bỏ đối với Thiên Khôi Tinh thần.
"Thiên Khôi Tinh thần không phải là Tinh thần đứng vị trí số một trong một trăm lẻ tám vị Tinh thần sao? Cứ như vậy bị các ngươi hạ gục rồi?" Ngụy Quân bất mãn nhìn về phía Thiên Khôi Tinh thần: "Sao ngươi lại vô dụng như vậy?"
Thiên Khôi Tinh thần khóc rồi.
Giết người thì thôi đi.
Còn giết tâm.
Làm người sao có thể ác độc như vậy?
Thiên Khôi Tinh thần giọng nghẹn ngào nói: "Ngụy đại nhân, ta chỉ là cải tà quy chính. Trời giết Đổng tặc, Tống mỗ nguyện làm tiên phong."
Ngụy Quân: ". . . Khó trách ngươi có thể đứng vị trí số một trong một trăm lẻ tám vị Tinh thần, ta hiểu rồi."