Ngụy đảng thắng quen rồi, thủ lĩnh đau quen rồi (1)
Nhìn khung cảnh "Phụ từ tử hiếu" trước mặt, Cửu Thiên Tuế hâm mộ vô cùng.
Hắn nghĩ tới những hiếu tử hiền tôn kia của mình.
Tuy rằng được xưng trăm tử ngàn tôn, nhưng mà Cửu Thiên Tuế đặt tay lên ngực tự hỏi, những hiếu tử hiền tôn dưới trướng của mình, lòng hiếu thảo có thể sánh được một phần vạn lòng hiếu thảo của Trần Già đối với Đổng Đại tướng quân sao?
Không, tuyệt đối không sánh bằng.
Hắn cả đời này đều chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Làm nghĩa phụ, để nghĩa tử giết chết mình, giúp cho tiền đồ của nghĩa tử.
Làm nghĩa tử, rõ ràng biết rằng giết cha có thể khiến mình tiến thêm một bước, vẫn bày tỏ kiên quyết cự tuyệt.
Cảm động.
Quá cảm động.
Cửu Thiên Tuế đỏ hốc mắt.
Hắn thầm nghĩ nếu Lục Nguyên Hạo cũng có thể đối xử với ta như vậy một lần, lão phu có chết cũng không hối tiếc.
Thật sự ngưỡng mộ lão Đổng.
Tuy rằng số mệnh không tốt, nhưng trước khi chết, dù sao vẫn đã thu nhận được một nghĩa tử đối xử thật lòng với hắn.
Lúc này, Đổng Đại tướng quân và Trần Già vẫn đang đùn đẩy.
Trần Già vui đến mức sắp khóc lại lần nữa lời lẽ chính nghĩa từ chối lời mời giết cha của Đổng Đại tướng quân dành cho mình: "Nghĩa phụ, ngài đối với ta ân trọng như núi, tặng ta vật cưỡi, công pháp thậm chí tiền đồ, có thể nói có ơn tái sinh đối với ra. Nếu như ta ra tay với ngài, còn có mặt mũi gì tồn tại trong thiên địa này? Không được, ta không xuống tay được, ta là người, không phải súc sinh."
Trong mắt hổ của Đổng Đại tướng quân chảy xuống hai hàng nước mắt.
"Có thể được Phụng Tiên hiếu thảo như thế, lão phu đời này cũng đáng rồi."
Đổng Đại tướng quân giữ chặt bả vai của Trần Già, sau đó nhìn về phía Cửu Thiên Tuế, cười nói: "Trung hiền công, lão phu nói không sai chứ, cuối cùng vẫn là lão phu thắng."
Cửu Thiên Tuế tâm phục khẩu phục: "Quả thật vẫn là mắt nhìn người của đại tướng quân càng cao hơn một bậc, Trần tông chủ trung thành hiếu thảo, từ đầu đến cuối đặt lòng hiếu thảo đối với đại tướng quân ngài lên trước lợi ích cá nhân, làm cho lão phu ngưỡng mộ. Trần tông chủ quả thực xứng đáng để đại tướng quân vẫn trải đường cho hắn trước khi chết, lão phu rất hổ thẹn, không ngờ lại nghi ngờ nhân phẩm của Trần tông chủ."
Trần Già nghi hoặc nhìn về phía hai lão già này.
Giọng điệu nói chuyện này hình như có chút không đúng lắm.
Đổng Đại tướng quân chủ động giải thích nói: "Phụng Tiên, ngươi không cần nghĩ nhiều, chẳng qua là ta đánh cược với Trung hiền công. Trung hiền cho rằng trong tình huống giết chết ta khẳng định có thể đạt được ích lợi vô cùng lớn, ngươi khẳng định sẽ ưu tiên lựa chọn giết ta, hắn vốn không kiến nghị ta trước khi chết còn tặng di sản lớn nhất cho ngươi. Nhưng ta lại không nghĩ như vậy, ta hiểu ngươi, ngươi là một đứa trẻ trung thành hiếu thảo."
Trần Già lại lần nữa bật khóc.
"Nghĩa phụ, ngài đối xử với ta như thế, ta tất nhiên không thể đối với ngài lòng lang dạ sói. Vinh hoa phú quý, tiền đồ tựa cẩm gì, nếu như có thể, ta chỉ hy vọng có thể đổi lấy sư phụ được sống lại, đổi lấy ngài không chết."
Những lời này của Trần Già, có thể nói từng chữ đều nhỏ máu, chân thành đến cực điểm, làm cho Đổng Đại tướng quân và Cửu Thiên Tuế đều cảm động không thôi.
"Vi phụ cũng không muốn chết, đáng tiếc, hiện tại vi phụ đã mất đi giá trị lợi dụng rồi, buộc phải chết. Hiện tại việc duy nhất vi phụ có thể làm, chính là lựa chọn cách chết cho mình, lợi ích hóa cái chết của mình một cách lớn nhất. Phụng Tiên, nếu như vừa rồi ngươi làm như lời Trung hiền công, lòng hiếu thảo có tạp chất, vi phụ có lẽ sẽ thay đổi chủ ý. Nhưng mà ngươi là đứa trẻ tốt như vậy, vi phụ làm sao có thể không chiếu cố tốt ngươi chứ, vi phụ kỳ vọng ngươi rất cao." Đổng Đại tướng quân nói.
Cửu Thiên Tuế cũng gật đầu nói: "Trần tông chủ có thiên phú kinh người về võ đạo, tâm tính cũng sát phạt quyết đoán, phù hợp tất cả điều kiện tất yếu để trở thành cường giả. Hơn thế nữa, Trần tông chủ sát phạt quyết đoán đối với kẻ địch, đồng thời lại trung thành hiếu thảo đối với sư trưởng của mình. Đại tướng quân phán đoán không sai, Trần tông chủ đáng để phó thác trọng trách, cũng có tư cách kế thừa y bát của đại tướng quân."
"Nghĩa phụ, Trung hiền công, ta gánh vác không nổi trọng trách lớn như vậy, ta càng không thể đạp lên thi thể của nghĩa phụ để thăng tiến. Nếu làm như vậy, ta còn là con người sao?"
Trần Già mắng mỏ bản thân.
Không chút đỏ mặt.
Cái gì gọi nội gián chuyên nghiệp?
Trần Già tự mình cao ngạo.
Hốc mắt đỏ bừng.
Giọng điệu kiên định.
Quả nhiên là phú quý không hư hỏng, nghèo hèn không nhụt chí, uy vũ không khuất phục.
Đổng Đại tướng quân lại khẽ thở dài một tiếng, nói: "Phụng Tiên, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi ra tay giết ta, không chỉ là vì lấy lòng tin của Nho gia, lấy lòng tin của Đại Càn, còn có chuyện càng quan trọng hơn —— lấy lòng tin tên tiện nhân kia."
Trần Già ngẩn người.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, cho nên Trần Già cũng không suy xét đặc biệt toàn diện, vừa rồi hắn chỉ là dựa theo sự cẩn thận và lòng hiếu thảo nhất quán của mình, diễn một đứa con hiếu thảo.
Trước đó, hắn cũng thật không nghĩ tới Thần Hậu.
Có điều Đổng Đại tướng quân vừa nói như vậy, Trần Già cũng đã kịp phản ứng.
Đúng vậy.
Đổng Đại tướng quân rõ ràng là có quan hệ với Thần Quân, là một trong những phân thân của Thần Quân.
Bí mật này, không thể qua mắt được Thần Hậu.