Ngụy đảng thắng quen rồi, thủ lĩnh đau quen rồi (4)
Sau khi công bố chứng cứ phạm tội của Đổng Đại tướng quân, Nho gia khẳng định cũng có thể tiến thêm một bước sau khi Đổng Đại tướng quân rớt đài.
Có điều cho dù là vậy, công chúa Minh Châu vẫn phải nhanh chóng khiến cho Đổng Đại tướng quân rớt đài.
Bởi vì nàng có thể lấy được lợi ích lớn hơn nữa.
Cố gắng hết sức dùng tổn thất nhỏ nhất để đạt được lợi ích lớn nhất.
So với những lợi ích mà bản thân mình nhận được, để cho Nho gia và Trần Già chiếm chút tiện nghi, cũng là điều có thể chấp nhận.
Dù sao, là nàng ăn thịt, bọn họ ăn canh.
Chứng cứ đến từ Lương Sơn quả thật là bằng chứng chắc như núi.
Hơn nữa Thiên Khôi Tinh thần cũng thật sự là người thức thời, chủ động đứng ra làm nhân chứng.
Cộng thêm "Thiên Sát Tinh thần" lấy được vật chứng.
Xác thực Đổng Đại tướng quân mưu sát Ngụy Quân.
Chứng cứ Lục Phiến môn đưa ra, sau khi Đổng Đại tướng quân chết, cũng không có bất cứ ai tỏ vẻ nghi ngờ.
Vì thế, trước đây dân chúng Đại Càn vẫn còn đang tiếc nuối vì cái chết của Đổng Đại tướng quân rất nhanh liền từ đáng tiếc biến thành phẫn nộ.
"Đổng tặc chết tiệt, không ngờ lại dám mưu hại Ngụy Quân Ngụy đại nhân."
"Chết hay lắm."
"Tuy rằng Trần Già không phải thứ gì tốt, nhưng cũng đã vì dân diệt hại."
"Lần này công thần vẫn là Nho gia, Vương Tư Đồ chế định sách lược, mưu hay kế diệu khiến cho Trần Già và Đổng tặc trở mặt thành thù."
"Ngụy đại nhân cũng là thành thật, biết rõ Lương Sơn là đầm rồng hang hổ, thế mà vẫn muốn đích thân tiến về phía trước. Nếu không phải lần này vận khí tốt, hiện tại người chết có khả năng chính là Ngụy đại nhân."
"Các ngươi nói Đổng tặc và Ngụy đại nhân không thù không oán, vì sao lại đi giết Ngụy đại nhân?"
"Xuỵt, không thể nói."
"Có gì không thể nói? Người muốn giết Ngụy đại nhân căn bản không phải là Đổng tặc, mà là Hoàng thất, đây là chuyện bày rõ trước mặt."
"Kẻ địch đang ở trước mặt, nội bộ Đại Càn vẫn có người muốn tranh quyền đoạt lợi, bi ai."
"Ngụy đại nhân đàm phán với Lương Sơn ở tiền phương, cố gắng giành lấy lợi ích cho Đại Càn. Không ngờ trọng thần và cả Hoàng thất ở hậu phương lại đang mưu đồ sát hại Ngụy đại nhân, quá làm cho người ta chết tâm rồi."
"Không thể tiếp tục như vậy nữa, tình thế bắt buộc phải được thay đổi."
"Triều đình buộc phải xử lý việc này theo lẽ công bằng, nếu không chúng ta không phục."
"Đúng, buộc phải xử lý theo lẽ công bằng, chúng ta cần một công đạo, Ngụy đại nhân cần một công đạo."
. . .
Sau khi chuyện Đổng Đại tướng quân mưu hại Ngụy Quân được xác định, nghị luận của dân gian bắt đầu dâng trào.
Người vì Ngụy Quân kêu oan càng ngày càng nhiều.
Trong đó hơn phân nửa đều là dân chúng tự phát.
HIện tại Ngụy Quân chính là có danh vọng như vậy ở Đại Càn.
Hơn nữa những chuyện Ngụy Quân làm quả thật không thể bới móc, tính chất của chuyện này cũng đã ác liệt hơi quá.
Dù sao Ngụy Quân là vì lợi ích dân chúng Đại Càn và an toàn quốc gia, mới mạo hiểm tính mạng đi sứ Lương Sơn.
Cơm nắm tham thư
Nhưng mà Ngụy Quân đi sứ vì nước, lại gặp phải ám toán bán đứng của người cùng phe bên trong Đại Càn.
Cái này vốn dĩ là chuyện khiến cho kẻ thù khoái trá người thân đau lòng, dân chúng phẫn nộ cũng mười phần bình thường.
Nhưng ngoại trừ sự phẫn nộ tự phát của dân chúng ra, cũng có người đang cố ý dẫn dắt dư luận này.
Vì để hình thành một loại thanh thế truy cứu đúng sai từ dưới lên trên, tiếp đến thay đổi vận mệnh triều đình.
Trên danh nghĩa còn muốn mượn khẩu hiệu thay mặt cho dân.
Rất nhanh, triều đình đã cho dân chúng thiên hạ một công đạo, cũng cho Ngụy Quân một công đạo.
Đổng Đại tướng quân nhất đảng, sau một thời gian ngắn nổi lên, đã bị thủ tiêu toàn diện.
Sức mạnh của Hoàng thất lại lần nữa gặp phải sự trấn áp vô tình và một vòng thanh tẩy bằng máu.
Mà rất nhiều bên ra sức vào vụ án của Đổng Đại tướng quân, đã chia nhau những vị trí trống này.
Thế lực Nho gia tiến một bước lớn.
công chúa Minh Châu lại mượn chuyện này sắp đặt người thân cận,đã cơ bản nắm giữ triều đình.
Cái này vẫn chưa tính đến Lương Sơn mà trên thực tế Lục Khiêm đang nắm giữ.
Lần này, Ngụy đảng thắng quen rồi.
Mà Ngụy Quân thủ lĩnh của Ngụy đảng —— đang mượn rượu giải sầu.
Một ly kính lão Đổng, một ly kính bản thân.
Một bài hát nghe có vẻ rất có câu chuyện phiêu lãng theo gió:
"Nam nhân khóc đi khóc đi không phải tội, người có mạnh đến mức nào cũng có quyền lợi tan nát cõi lòng!"
...
Ngụy Quân mượn rượu giải sầu.
Nhưng mà Ngụy đảng đang mặt mày hớn hở.
Lục Nguyên Hạo đến Ngụy gia, nhìn thấy Ngụy đạo tự rót tự uống, liền vui vẻ nói: "Ngụy ca, ngươi đang tự mình mở tiệc chúc mừng sao?"
Ngụy Quân: ". . ."
Vui buồn giữa người với người vốn không tương thông.
Hắn chỉ cảm thấy những người Ngụy đảng này ồn ào.
Lục Nguyên Hạo quả thực không tương thông với vui buồn của Ngụy Quân.
Hắn đặt mông ngồi đối diện Ngụy Quân, tự mình lấy ra một chén rượu, cũng bắt đầu tự uống, sau đó quan tâm nói: "Ngụy ca, ngươi ở Lương Sơn có phải đã nhìn thấy nghĩa phụ ta hay không?"
Ngụy Quân nghe thấy Lục Nguyên Hạo hỏi như vậy liền tức giận: "Không ngờ ngươi lại biết?"
Đã biết còn không nhắc nhở bổn Thiên Đế.