Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1705 - Chương 1705. Showhand* Là Một Loại Trí Tuệ. (1)

Chương 1705. Showhand* là một loại trí tuệ (1) Chương 1705. Showhand* là một loại trí tuệ. (1)

Showhand* là một loại trí tuệ (1)

(*) đặt cược tất cả

Lục Nguyên Hạo lắc đầu nói: "Ta không biết, ban đầu ta chỉ biết Thiên Sát Tinh thần là do nghĩa phụ ta giả mạo, nhưng nghĩa phụ ta đi Lương Sơn lúc nào, hắn quả thật không báo cho ta, sau đó bọn ta đã mất liên lạc. Đương nhiên, là nghĩa phụ chủ động cắt đứt liên lạc với bọn ta. Ngụy ca, ngươi nói nghĩa phụ ta làm sao giết chết được Thiên Sát Tinh thần, lại thành công giả mạo nàng ta?"

Ngụy Quân: ". . ."

Hắn không biết, cũng không muốn biết.

Hắn chỉ biết là Lục Khiêm đã bị phá hủy giấc mơ Thiên Đế của hắn.

Còn hủy bài phát biểu Thiên Đế trở về lần thứ bốn trăm của hắn.

Lại phải viết lại rồi.

Bổn Thiên Đế thật khó quá mà.

"Ngụy ca, nghĩa phụ ta có giao phó gì cho bọn ta thông qua ngươi không?" Lục Nguyên Hạo tiếp tục hỏi.

Lục Khiêm không cùng Ngụy Quân trở lại kinh thành.

Dù sao cũng là đồ giả mạo.

Mấy Tinh thiếu nữ kia không nhìn ra, nhưng mà ở kinh thành, vẫn có rất nhiều người quen thuộc Lục Khiêm.

Hơn nữa kinh thành ngọa hổ tàng long, lỡ như thật sự có nhân vật lớn đặc biệt hơn người gì đó vạch trần hắn, vậy thì rất nhiều âm mưu của Lục Khiêm đều phải trôi theo dòng nước.

Quan trọng nhất là, Lục Khiêm hiện tại bắt buộc phải tọa trấn Lương Sơn, thu phục thế lực của Lương Sơn.

Khó khăn lắm mới thôn tính được Lương Sơn, nếu như bây giờ hắn trốn chạy từ Lương Sơn, vậy rất dễ dàng đem thành quả thắng lợi để lại cho người khác.

Đa mưu túc trí như Lục Khiêm, đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm này.

Cho nên hắn quyết đoán lựa chọn đóng đô ở Lương Sơn.

Người theo Ngụy Quân trở lại kinh thành, là Sài điện hạ và Sửu thần.

Người đưa ra bằng chứng thép của Đổng Đại tướng quân cũng là bọn họ.

Mà Lục Khiêm đúng thật đã nhờ Ngụy Quân chuyển lại vài lời cho Lục Nguyên Hạo bọn họ.

"Hắn bảo các ngươi cẩn thận Cửu Thiên Tuế." Ngụy Quân nói.

Lục Nguyên Hạo gật đầu, nói: "Cái này không cần nghĩa phụ dặn dò, chúng ta cũng sẽ làm."

"Còn có, để cho Triệu Thiết Trụ tiếp quản An Toàn Tư, sau đó bảo hắn nghe theo Đệ Nhị."

Lục Nguyên Hạo tiếp tục gật đầu.

"Đây đều là chuyện đã sắp xếp xongtừ lâu."

"Còn có, đi đào mộ của Đổng Đại tướng quân."

"Cái gì?"

Lục Nguyên Hạo nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Quân.

Ngụy Quân lặp lại nói: "Lục Khiêm còn nói, để ngươi đi đào mộ của Đổng Đại tướng quân, nghiền xương hắn thành tro."

Lục Nguyên Hạo: ". . . Làm gì cũng nên có chừng mực, nghĩa phụ cũng quá đáng quá rồi."

Ngụy Quân lắc đầu nói: "Hắn là bị Cửu Thiên Tuế sống lại dọa sợ, cho nên để ổn thỏa, đem Đổng Đại tướng quân nghiền xương thành tro trước rồi nói sau, tránh cho Đổng Đại tướng quân lại lần nữa sống lại, ẩn nấp trong bóng tối để gây phiền phức cho các ngươi."

Sở dĩ không dám giết Thiên Khôi Tinh thần, Lục Khiêm cũng chính là cân nhắc điều này.

Đầu lĩnh đặc vụ bước ra từ An Toàn Tư, ở phương diện cẩn thận quả thật đều mười phần đến nơi đến chốn.

Lục Nguyên Hạo đột nhiên tỉnh ngộ, liên tục gật đầu: "Nghĩa phụ suy xét đến nơi đến chốn, quả thật, Cửu Thiên Tuế sống lại cũng dọa ta giật mình, chỉ là ta không có liên hệ Cửu Thiên Tuế với Đổng Đại tướng quân lại với nhau, vẫn là nghĩa phụ suy xét chu toàn, nghĩa phụ chính là nghĩa phụ, gừng càng già càng cay."

Lục Nguyên Hạo mười phần bái phục.

Ngụy Quân trào phúng nói: "Dù sao Lục Khiêm được người đời gọi là 'Tiểu Nguyên Hạo', khẳng định suy xét chu toàn."

Lục Nguyên Hạo một ngụm rượu chưa kịp nuốt xuống, đã lớn tiếng ho khan, thiếu chút nữa tự mình sặc chết.

"Ngụy ca, ngươi đừng đùa kiểu này." Lục Nguyên Hạo bị dọa giật mình.

Ngụy Quân bình tĩnh tiếp tục uống rượu.

Rượu vào đắng lòng.

Không muốn nói chuyện.

"Ngụy ca, nghĩa phụ không giao phó gì khác sao?"

"Hết rồi."

Lục Nguyên Hạo: ". . ."

Không ngờ chỉ đơn giản như vậy.

Hắn có chút thất vọng.

Còn tưởng rằng Lục Khiêm sẽ quan tâm hắn một chút chứ.

Có điều, cái chết của Đổng Đại tướng quân tử đối với hắn mà nói cũng là một chuyện vui lớn, cho nên rất nhanh Lục Nguyên Hạo liền vứt chút thất vọng đó ra sau não, nói với Ngụy Quân: "Nào, Ngụy ca, chúng ta cụng một ly, chúc mừng lần này chúng ta giành được thắng lớn."

Ngụy Quân ánh mắt âm u nhìn Lục Nguyên Hạo.

Giành được thắng lớn?

Giành được thắng lớn ở đâu ra?

Bổn Thiên Đế vẫn còn sống đây.

Thua quen rồi.

Lục Nguyên Hạo bị Ngụy Quân nhìn đến mức trong lòng chột dạ, cố gắng giải thích nói: "Ngụy ca, lần này ngươi không phát hiện uy vọng của ngươi trong triều dã càng tiến hơn một bậc sao? Hơn nữa Đế đảng bị thanh tẩy, người ủng hộ Ngụy ca ngươi ở trong triều đã ngày càng nhiều."

Ngụy Quân âm u nói: "Tiểu Béo, ngươi nói hay lắm, sau này đừng nói nữa."

Lục Nguyên Hạo đột nhiên tỉnh ngộ: "Ngụy ca ngươi đang phiền não vì thế lực Nho gia cũng tăng lên nhiều đúng không? Lần này không ngờ Nho gia lại đứng ở về phía đối lập Đổng Đại tướng quân, quả thực khiến cho người ta thấy kì lạ, còn làm cho bọn họ lấy được không ít lợi ích."

"Nho gia?"

Ngụy Quân nghe thấy cái tên này, trong lòng trở nên ấm áp.

Tại cái thế giới nơi nơi đều là Ngụy đảng này, chỉ có hành vi đứng ở phía đối diện hắn của Nho gia mới có thể đem đến một tia ấm áp trong lòng hắn.

Nho gia quả thực đều là một đám đồng chí tốt.

Đáng tiếc, người như thế quá ít.

"Ngụy ca, có nghĩa phụ ở Lương Sơn, có phải sức uy hiếp của Tinh thiếu nữ đã mất rồi hay không?"

"Sẽ không, sức uy hiếp vẫn còn, có điều, cơ bản đã kiểm soát được rồi." Ngụy Quân nói.

Bình Luận (0)
Comment