Sữa độc* của Thiên Đế, thế cuộc tua nhanh (1)
(*)cổ vũ ngược hướng, hoặc làm liên lụy đồng đội
Không cần tiền đã gửi phước lành miễn phí.
Đây chính là lời ban phước của Thiên Đế.
Được Ngụy Quân chúc phúc Công Đức Phật cùng Đấu Chiến Phật cũng rất cao hứng.
Mặc dù bọn họ cảm thấy lạnh.
Nhưng cũng không để ý.
Công Đức Phật nghiêm mặt nói: "Hai đại lục Đông Tây xung đột đã lâu, lòng người sa đọa. Đau xót, sinh linh thiên hạ diệt vong, đây cũng không phải là kế lâu dài. Chúng ta đi về phía tây, nhất định lấy muôn dân thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Fax kinh, thúc đẩy hòa bình. Tiêu trừ chiến tranh trong thế gian, để thế nhân từ nay về sau một lòng hướng thiện, mất đi chém giết. Bần tăng tin rằng nếu thế gian người tin Phật, chân kinh có thể nở hoa khắp Tây đại lục, chiến tranh sẽ không còn tồn tại. "
Giờ khắc này, trên người Công Đức Phật lóe ra ánh sáng chính đạo.
Giống như Ngụy Quân trước kia.
Đấu Chiến Phật cũng gật đầu, chính trực nói: "Ta cùng sư phụ liên thủ, nhất định làm sáng tỏ điện ngọc, đem tới một thế gian thái bình.”
Ma Quân mở to hai mắt.
Châu Phân Phương không ngừng chớp mắt.
Ngay cả Ngụy Quân cũng kinh hãi.
Ngụy Quân theo bản năng hỏi: "Các ngươi nghiêm túc sao? "
“Tất nhiên là nghiêm túc. "
Công Đức Phật cùng Đấu Chiến Phật vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc.
Ngay cả nghiêm túc.
Đó là một niềm tin không thể phỉ báng.
Ngụy Quân kinh ngạc phát hiện, hai pho tượng Phật này... Không nói dối.
Họ thực sự tin rằng họ có thể mang lại hòa bình.
Thật sự tin tưởng phát huy Phật pháp có thể dẫn dắt Tây đại lục một lòng hướng thiện.
Mục đích truyền kinh tây hành của bọn họ cũng thật sự là xuất phát từ nội tâm.
Ngụy Quân: "Tuy rằng có thể lý giải, nhưng các ngươi lại thật sự tin Phật. "
Công Đức Phật cùng Đấu Chiến Phật đều là Phật tổ, tín Phật rất bình thường.
Niềm tin vào Đức Phật kiên định cũng là bình thường.
Ngụy Quân cũng biết chuyện này rất bình thường.
Chỉ là cường giả hắn tiếp xúc lúc trước phần lớn đều là không có tín ngưỡng, hoặc là chỉ tin tưởng mình.
Chợt gặp được hai cường giả thật sự có tín ngưỡng, Ngụy Quân có chút không thích ứng.
Hơn nữa, không biết vì sao, Ngụy Quân luôn cảm thấy loại cuồng tín đồ này một khi tín ngưỡng sụp đổ, rất có thể sẽ gặp phải đả kích không thể chấp nhận.
Đấu Chiến Phật nghiêm túc nói: "Ta tin Phật, Phật chính là câu trả lời cho tất cả những bất hạnh, là khởi đầu của tất cả hạnh phúc. Bần tăng lập lời thề, muốn phật quang chiếu rọi thiên địa, để vạn linh đô an cư lạc nghiệp, đây chính là Chân Phật.”
Ngụy Quân: "Nếu Phật pháp không làm được thì sao? "
Đấu Chiến Phật: "Nhất định có thể, Phật sẽ không gạt người. "
Ngữ khí Ngụy Quân bỗng nhiên trở nên phức tạp.
"Cầu cho ngươi tây hành trở về, tín ngưỡng vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. "
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Đấu Chiến Phật và Công Đức Phật, Ngụy Quân tin tưởng vào quyết tâm của bọn họ, tin vào chí hướng của bọn họ.
Đáng tiếc, Ngụy Quân đã gặp qua quá nhiều ví dụ lý tưởng bị thực tế đạp cho vỡ tan.
Hắn chỉ hy vọng bọn họ sẽ là ngoại lệ.
Duyệt tẫn thiên phàm, sơ tâm bất biến.
Mặc dù điều này là khó khăn.
Bởi vì có thể thay đổi tất cả mọi thứ, không bao giờ chỉ là quyết tâm và niềm tin.
Thực tế luôn luôn tàn nhẫn.
Nhất là Đại Càn rất nhanh nhận được một tin tức.
Là tình báo thu thập được về Tây Đại Lục do An Toàn Tư thu thập được.
"Ngụy ca, không tốt, Công Đức Phật chết chắc rồi. "
Lục Nguyên Hạo trước tiên đem tình báo nói cho Ngụy Quân.
Ngụy Quân nhíu mày nói: "Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Nguyên Hạo đáng tiếc nói: "Công Đức Phật không phải muốn đi Tây Đại Lục truyền kinh sao? Không đợi hắn đến chỗ dừng, tin tức về hắn đã truyền ra ở Tây Đại Lục. Hiện tại cả Tây Đại Lục đều truyền tin chỉ cần ăn một khối thịt Công Đức Phật là có thể trường sinh bất lão, không biết có bao nhiêu cao thủ Tây Đại Lục cùng gia hỏa có bối cảnh đều đang mài đao soàn soạt. Hắn chết chắc, Đấu Chiến Phật cũng không cứu được hắn ta. "
Ngụy Quân: “..."
Đi đường khó, đi đường khó.
Nói đi cũng phải nói lại, bản Thiên Đế không phải đã chúc phúc cho hắn ta rồi sao?
Công Đức Phật sao còn xui xẻo như vậy?
Ngụy Quân lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm khái nói: "Hy vọng Công Đức Phật may mắn vậy. ”
Ngụy đạo thành tâm thành ý chúc phúc, làm cho Lục Nguyên Hạo mười phần cảm khái.
"Ngụy ca, ngươi thật đúng là người tốt. Theo ta thấy, tình hình hiện tại đối với chúng ta mà nói mới là không thể tốt hơn."
"Sao nói vậy?" Ngụy Quân nhìn về phía Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo nhún vai, lời lẽ hùng hồn nói: "Phật môn là minh hữu của Đại Càn chúng ta, thể loại như minh hữu này, không thể có cuộc sống không tốt, nhưng cũng không thể sống quá tốt. Có thể giúp chúng ta chia sẻ áp lực, mà lại không thuận buồm xuôi gió, là trạng thái mười phần lý tưởng. Nếu có thể làm suy yếu thực lực của bọn họ, lại không làm cho bọn họ hoàn toàn phơi thây ngoài đường, vừa hay có thể giúp chúng ta ngăn chặn kẻ địch, vậy thì không thể tốt hơn."
Ngụy Quân: ". . ."
Hợp tình hợp lý, không thể phản bác.
Kinh thành rộng lớn như vậy, có thể lăn lộn xuất chúng, thật đúng là không được mấy người tốt.
Trái tim kẻ nào cũng dơ bẩn.
Ngoại trừ lúc cứu hắn.
Cứ đến lúc cần cứu tính mạng hắn, đám người này tên nào cũng biến thành người tốt chí công vô tư.
Nhưng mà những lúc khác, đám người này, kẻ nào kẻ nấy đều nham hiểm.