Sữa độc của Thiên Đế, thế cuộc tua nhanh (2)
Ngụy Quân buộc phải thừa nhận, lời Lục Nguyên Hạo nói là có đạo lý.
Phật môn đối với Đại Càn mà nói, không thể bị tiêu diệt, Đại Càn hiện tại cần minh hữu có thể gánh vác công việc và có năng lực gánh vác công việc.
Nhưng nếu thật sự để cho Phật môn thuận lợi chiếm cứ được Tây Đại Lục, cũng không tốt.
Kẻ ngốc mới tin một núi có thể chứa hai hổ.
Cũng không phải là một đực một cái.
Thứ Phật môn cần là tín ngưỡng, Tây Đại Lục có thể đem đến tín ngưỡng, nhưng mà dân chúng Đại Càn cũng có thể.
Đối với Đại Càn mà nói, tình huống lý tưởng nhất quả thực chính là để cho Phật môn hành động khó khăn ở Tây Đại Lục, không thể không liên tục xuất cao thủ đến Tây Đại Lục, không ngừng xây dựng chiến trường thứ hai ở Tây Đại Lục, hơn nữa càng đánh kịch liệt, đối với Đại Càn mà nói thì càng tốt.
Đổi thành người thật thà, có thể sẽ không nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, triều đình Đại Càn, những kẻ còn lại bây giờ, vốn dĩ không có người thật thà.
Tất cả đều là lão thâm độc.
Người thật thà đã bị đào thải rồi.
Thuận theo lối tư duy này, Ngụy Quân nghĩ tới một chuyện.
"Chuyện ăn thịt của Công Đức Phật thì có thể trường sinh bất lão không phải là do Đại Càn chúng ta bịa ra chứ?" Ngụy Quân hỏi.
Hắn vốn dĩ chưa từng tin tưởng tiết tháo* của đám người Đại Càn này.
(*) chí khí cương trực và trong sạch
Mấy lão thâm độc này, chuyện gì đều có thể làm ra được.
Bao gồm cả đâm sau lưng minh hữu một đao.
Kẻ ngốc bạch ngọt là Thiên Đế muốn chết.
Trước nay đều không phải là Ngụy đảng.
Cho nên loại chuyện này, cái đám người Đại Càn này tuyệt đối có thể làm ra được.
Lục Nguyên Hạo nhún vai, nói: "Ngụy ca ngươi quả nhiên hiểu công chúa Minh Châu, nàng quả thật là muốn như vậy làm."
"Muốn? Chưa làm?"
"Làm rồi." Lục Nguyên Hạo khẳng định nói: "Minh Châu công chúa tự mình thông báo cho Nhị ca ta, để cho trinh thám của An Toàn Tư chúng ta đang ở Tây Đại Lục nỗ lực, đem tin tức ăn thịt của Công Đức Phật có thể trường sinh bất lão lan truyền cho càng nhiều người biết càng tốt."
Ngụy Quân: ". . ."
Quả thật là chuyện công chúa Minh Châu có thể làm ra được.
Đây là nữ chính thật sự, nói trở mặt liền trở mặt, nói đâm đao liền đâm đao, hoàn toàn không đi đường chân thiện mỹ của tiểu bạch hoa.
Nàng không có được một đức tính nào trong nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
Nhưng hiện nay nàng quả thật chính là một trong những đại lão có thể chi phối tình thế biến đổi trong thiên hạ.
"Có điều tin tức này lúc ban đầu không phải là truyền ra ngoài từ chỗ chúng ta." Lục Nguyên Hạo nói: "Minh Châu công chúa cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, không phải là người khởi xướng."
"Người khởi xướng là ai?"
"Không rõ, bọn ta còn đang điều tra." Lục Nguyên Hạo lắc đầu nói: "Nhưng mà bọn ta đoán không phải là người thường, nhắm chừng không phải là hai vị chí tôn trên trời, chính là chúng thần của Tây Đại Lục. Tóm lại, đây thật sự là thần tiên đánh nhau, sau đó Đại Càn chúng ta giúp đỡ thêm dầu vào lửa."
Ngụy Quân nghi ngờ nói: "Ta có thể lý giải được thao tác này, nhưng mà ăn một miếng thịt của Công Đức Phật có thể trường sinh bất lão, cái này cũng quá vô lý rồi. Hơn nữa vốn dĩ tuổi thọ của cao thủ cũng rất cao, tự mình tu luyện là được rồi, cần gì phải ăn thịt của Công Đức Phật. Công Đức Phật là người có thể dễ trêu chọc sao? Với thân công đức đó, đối địch với hắn, nháy mắt liền bị bật ngược vận mệnh."
Lục Nguyên Hạo nhún vai nói: "Lúc đầu ta cũng nghĩ như Ngụy ca, sau đó ta mới ý thức được là ta ngây thơ rồi."
"Có ý gì?"
"Ban đầu ta cũng cảm thấy cách nói ăn một miếng thịt của Công Đức Phật có thể trường sinh bất lão rất sỉ nhục trí thông minh, cũng chỉ lừa được kẻ ngốc, cao thủ chân chính với người thông minh ai sẽ tin? Quả thực là nói lung tung." Lục Nguyên Hạo nói.
Ngụy Quân gật đầu.
Hắn cũng thấy như vậy.
Hắn thấy cách nói này quả thật sơ hở chồng chất.
Hơn nữa quan trọng nhất là thế giới này không cần dựa vào ăn thịt người mới có thể trường sinh, huống chi là ăn Phật.
Vốn dĩ tuổi thọ của cao thủ cũng rất cao.
Việc gì phải đi tìm chỗ chết?
Lục Nguyên Hạo tiếp tục nói: "Nhưng mà rất nhanh ta liền phát hiện một chuyện —— ăn một miếng thịt của Công Đức Phật, thật sự có thể trường sinh bất lão."
Ngụy Quân: ". . . Ngươi nghiêm túc?"
"Đương nhiên, ta lừa Ngụy ca ngươi để làm gì?"
Ngụy Quân kinh ngạc: "Tình huống gì? Người thường ăn một miếng thịt của Công Đức Phật cũng có thể trường sinh bất lão?"
"Đúng, Công Đức Phật tự mình thừa nhận." Lục Nguyên Hạo nói: "Hiện tại hắn đúng thật là một đại bảo bối biết đi."
Ngụy Quân vẫn không thể tiếp nhận.
"Nếu ăn một miếng thịt của Công Đức Phật có thể trường sinh bất lão, vậy hắn còn có thể đi Tây Đại Lục? Bên phía Đại Càn chúng ta đã phanh thây hắn trước rồi."
Không nói gì khác, Ngụy Quân nhắm chừng nếu như chuyện này là thật, công chúa Minh Châu sẽ là người ra tay đầu tiên.
Dù sao Hoàng tộc không thể được trường sinh.
Những đại lão khác trong triều cũng sẽ ngồi không yên.
Dù sao người hưởng thụ số mệnh vương triều che chở không thể trường sinh, đây là luật thép.
Nhưng mà ai không muốn trường sinh chứ?
Quan tâm Công Đức Phật hay minh hữu gì chứ, đám người Đại Càn này có bao giờ quan tâm đến cái này.
Nhưng chuyện này khẳng định không làm được.
Bởi vì luật thép này là do Thiên Đế thiếp lập.
Ai có thể đánh vỡ quy luật của Thiên Đế?