Sữa độc của Thiên Đế, thế cuộc tua nhanh (3)
Trừ phi. . .
Ngụy Quân giật mình.
Đệch.
Không phải là sư phụ hờ ra tay chứ?
Ngụy Quân nhìn về phía Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo giải thích nói: "Bên phía chúng ta vẫn chưa xác định nếu như ăn thịt của Công Đức Phật có thể thực hiện trường sinh bất lão hay không, bởi vì sau khi Công Đức Phật xác nhận mình là một 'món ăn', liền vội vàng trốn chạy đi Tây Đại Lục, căn bản không cho chúng ta cơ hội."
Ngụy Quân: ". . ."
Lựa chọn sáng suốt.
Tuy rằng rất hèn.
Tuyệt đối đừng thử thách tính người.
"Mặt khác công chúa Minh Châu và cả Tô phó soái bọn họ đã ra lệnh chết ở trong nội bộ, bên phía Đại Càn tuyệt đối không thể chủ động ra tay với Công Đức Phật. Với tình huống hiện nay, Đại Càn cần Phật môn xây dựng chiến trường thứ hai ở hậu phương Tây Đại Lục, giảm bớt áp lực ở tiền phương. Nếu như ai vì lợi ích cá nhân mà ra tay với Công Đức Phật, phá hỏng kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh của Đại Càn, tổn hại lợi ích quốc gia, sẽ bị xử lý bằng cực hình, thậm chí tịch thu tài sản và giết cả nhà. Hiện tại điều mà Đại Càn phải suy xét là sinh tồn, chứ không phải là trường sinh." Lục Nguyên Hạo nói.
Ngụy Quân nhướng mày.
Hắn không cảm thấy công chúa Minh Châu và Tô Lang Gia bọn họ có thể ngăn chặn được sự mê hoặc của trường sinh.
Có điều, trong tình huống Công Đức Phật chủ động trốn chạy, Đại Càn cần minh hữu, hai người này có thể lấy đại cục làm trọng, lấy quốc gia ích lợi làm trọng, xứng được với địa vị và trách nhiệm hiện tại của bọn họ.
Đương nhiên, không loại trừ bọn họ sẽ lén ra tay.
Nhưng mà nghĩ lại thực lực của Đấu Chiến Phật, bọn họ cũng rất khó bí mật tìm được cao thủ trâu bò hơn Đấu Chiến Phật.
Cho nên xác suất lớn là bọn họ đã thật sự bỏ cuộc rồi, lấy lợi ích quốc gia làm trọng.
"Không sai, Minh Châu và Tô Lang Gia vẫn là hiểu biết nguyên tắc, lo cho đại cuộc. May mà người chủ sự hiện tại của Đại Càn không hồ đồ, nếu không, một chiêu này có thể khiến cho Đại Càn và Phật môn tàn sát lẫn nhau."
"Đúng, ta cảm giác cái này chính là nhắm vào Đại Càn chúng ta." Lục Nguyên Hạo lo lắng nói: "Còn có một vấn đề, Công Đức Phật khẳng định trước đây hắn tuyệt đối không có năng lực giúp người khác trường sinh bất lão, hiện tại đột nhiên có. Ngụy ca, đằng sau chuyện này có âm mưu, hơn nữa phía sau chuyện này khẳng định lại có một nhân vật vô cùng vô cùng vô cùng lợi hại đã nhúng tay vào, hơn nữa tên này còn là kẻ địch của chúng ta."
Ngụy Quân: ". . ."
Hắn đã biết là ai rồi.
Trong thiên hạ ngoại trừ sư phụ hờ của hắn, thì không không ai có thể phá vỡ luật thép do Thiên Đế thiết lập.
Nhưng mà sư phụ hờ cùng đẳng cấp với hắn.
Bọn họ đều có thể phá đám lẫn nhau.
Dù sao quy tắc chỉ có thể hạn chế kẻ yếu, cường giả đều là phá hỏng quy tắc, sau đó tự mình sáng tạo quy tắc.
Cũng giống như Ngụy Quân có thể phá vỡ quy tắc của Đạo Tổ.
Chỉ là sư phụ hờ không phải vẫn luôn xem kịch kiểu Phật hệ*, làm ông chủ vung tay sao?
(*) thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên
Sao lại đột nhiên nhúng tay vào rồi?
Sau khi Lục Nguyên Hạo đi, Ngụy Quân đã trực tiếp mở cảm ứng ý thức của mình, phải trao đổi một chút với sư phụ hờ.
Tên nhãi ngươi đột nhiên ra tay, không có tinh thần thượng võ.
Sa Vị rất nhanh liền trả lời ý niệm của Ngụy Quân:
"Nghiệt đồ, ngươi đang tìm ta?"
Ngụy Quân: "Sư phụ, ngươi không có tinh thần thượng võ, xuống tay với Công Đức Phật để làm gì?"
Sa Vị nở nụ cười: "Ta xuống tay với Công Đức Phật lúc nào? Ta là giúp hắn tiến thêm một bậc, tặng cho hắn một ít vật chất trường sinh. Người phàm ăn một miếng thịt của hắn đều có thể trường sinh bất lão, bản thân hắn sẽ nhận được lợi ích nhiều đến mức nào? Nghiệt đồ tự ngươi không biết tính sao? Vi sư ta là làm từ thiện, thế mà ngươi còn có lập trường chỉ trích ta, ai cho ngươi dũng khí?"
Ngụy Quân: ". . ."
Hợp tình hợp lý, không thể phản bác.
Sư phụ hờ ra tay chính là cực kỳ hào phóng.
Sa Vị nói đúng, nếu người phàm ăn một miếng thịt của Công Đức Phật có thể trường sinh bất lão, vậy lợi ích mà bản thân Công Đức Phật đạt được là không thể đo lường được.
Tuy rằng Công Đức Phật không có năng lực tự bảo vệ mình, giống như đứa trẻ ôm nhiều tiền vàng giữa thành phố sầm uất, nguy hiểm cũng đang tăng lên gấp bội.
Nhưng sư phụ hờ quả thật đã cho Công Đức Phật lợi ích cực lớn, điều này không cách nào phủ nhận.
Ngụy Quân chỉ có thể uy hiếp nói: "Sư phụ, ngươi như vậy là đã làm hỏng quy tắc rồi. Ngươi kết thúc dễ dàng như vậy, cẩn thận ta trực tiếp lật bàn cờ."
Sa Vị nổi giận.
Đương nhiên, có thể là giả vờ.
Nhưng khả năng cao là thật.
Dù sao đạt đến trình độ như hắn, căn bản không cần phải che dấu tâm trạng của mình, vui cười tức giận mắng mỏ đều không ảnh hưởng đến địa vị và thực lực của hắn.
"Nghiệt đồ, ngươi thật sự là cái đồ vô liêm sỉ."
Ngụy Quân: "Sư phụ, tuy rằng ngươi là sư phụ ta, nhưng mà ngươi cũng không thể tùy tiện tiến hành công kích cá nhân đối với ta, ta nói với ngươi, cẩn thận ta lại xé ngươi thành tám mảnh."