Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1726 - Chương 1726. Sữa Độc Của Thiên Đế, Thế Cuộc Tua Nhanh (4)

Chương 1726. Sữa độc của Thiên Đế, thế cuộc tua nhanh (4) Chương 1726. Sữa độc của Thiên Đế, thế cuộc tua nhanh (4)

Sữa độc của Thiên Đế, thế cuộc tua nhanh (4)

Sa Vị tiếp tục mắng: "Ngươi còn là con người không? Nói ta phá hỏng quy tắc? Hai người chúng ta là ai đánh thức Đấu Chiến Phật trước? Đấu Chiến Phật là thực lực gì? Tiềm lực gì? Trong lòng ngươi không rõ? Bản thân ngươi làm rằm mùng một thì không cho là chuyện đáng kể, vi sư ta làm mười lăm thì ngươi nói ta phá hỏng quy tắc? Nghiệt đồ, ngươi thật sự là một con chó tiêu chuẩn kép, sao ta lại dạy dỗ ra cái đồ không có lương tâm như ngươi."

Ngụy Quân: ". . ."

Ngươi mắng rất có đạo lý.

Lúc bổn Thiên Đế đi giúp Đấu Chiến Phật, thật đúng là không nghĩ tới cái này.

Nếu mà Đấu Chiến Phật không có hắn hỗ trợ, thì với thực lực của Đấu Chiến Phật trái tim vượn. . . Châu Phân Phương cũng được, Vương Hải cũng thế, tuy rằng đều đã là cảnh giới thánh nhân Nho gia, nhưng mà quả thật là không hàng phục được.

(*) tâm trí không thể kiểm soát như một con khỉ

Ít nhất trong thời gian ngắn không hàng phục được.

Chờ đến khi bọn hắn có thực lực đối địch với Đấu Chiến Phật trái tim vượn, thì cũng đã quá muộn rồi.

Cũng chỉ có Ngụy Quân, căn bản không ra tay, trái tim vượn của Đấu Chiến Phật chính là bởi vì thực lực quá mạnh mẽ, tự động cảm nhận được nguy cơ đến từ trên người Ngụy Quân.

Sau đó đã chủ động nhận thua.

Vì thế Đấu Chiến Phật đã thuận lợi hàng phục trái tim vượn, khôi phục bản ngã.

Cái này quả thật là Ngụy Quân đã gian lận.

Nếu mà không có Ngụy Quân, trong thời hạn ngắn Đấu Chiến Phật xác suất lớn là không thể ra sân được rồi.

Mà không có Đấu Chiến Phật, Phật môn căn bản cũng không làm nên trò trống.

Thế lực lớn mà không có giá trị vũ lực tương xứng, thì chỉ là một món ăn, để cho cường giả tùy ý nhào nặn.

Nếu như vậy, Sa Vị mắng không sai chút nào.

Ngụy Quân chính là khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với sư phụ hờ.

Nói đi cũng phải nói lại, lão tử là Thiên Đế, lão tử chính là tiêu chuẩn kép, thì sao? Không phục? Ngươi có tư cách không phục sao?

Ồ, ngươi là Đạo Tổ, vậy ngươi có tư cách.

Ai bảo thực lực ngươi mạnh chứ.

Khụ khụ, cái này không quan trọng.

Quan trọng là Thiên Đế là người nói đạo lý.

Cũng là người rất tôn sư trọng đạo.

Sau khi hắn phát hiện sư phụ hờ quả thật đã thắng lý, Ngụy Quân lập tức nói: "Sư phụ, thời tiết hôm nay không tệ."

Sa Vị: ". . ."

Có thể hắn không phải là người, nhưng tên nghiệt đồ này thật sự là chó.

Hắn tức đến mức đau gan.

Vuốt lương tâm mà nói, so với Ngụy Quân, hắn đã rất ‘ông chủ vung tay’ rồi, hơn nữa cho lợi ích cơ bản đều là đối xử bình đẳng, rất ít khi ức hiếp người.

Không giống như cái thứ Ngụy Quân này, đối với mình một tiêu chuẩn, đối với hắn một tiêu chuẩn.

Sa Vị rất mệt lòng.

"Không có việc gì thì cút khuất mắt ta."

Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, mặt dày nói: "Sư phụ, sau này ngươi còn ra tay không?"

Sa Vị: "Cái này phải xem ngươi."

Ngụy Quân: "Đứa trẻ tốt, ngoan thật."

Bùm!

Ý thức trao đổi của Ngụy Quân và Sa Vị bị Sa Vị trực tiếp đánh tan.

Kinh thành.

Ngụy Quân bĩu môi, trào phúng nói: "Đều bao nhiêu tuổi rồi, tính khí còn cáu kỉnh như vậy, tính tình không ổn định chút nào, cũng không biết học hỏi ta. Hơn nữa, đánh tan thể ý thức của ta thì tính là bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì đến trực tiếp đánh chết bản thể của ta đi."

Sa Vị bày tỏ mình không bản lĩnh.

Cũng không dám.

Ngụy Quân chỉ có thể thở dài.

Không cố gắng.

Nói lại thì, Công Đức Phật bị sư phụ hờ cải tạo như vậy, độ khó của Tây hành truyền kinh phút chốc tăng gấp bội.

Tính nguy hiểm cũng tăng cao gấp nhiều lần.

Mặc dù có Công Đức Phật giúp đỡ, có Phật môn toàn lực ủng hộ, e rằng ở Tây Đại Lục cũng hành động khó khăn.

Cái này hình như là phản ứng dây chuyền do mình tạo thành.

Nghĩ đến đây, Ngụy Quân ít nhiều có một chút hổ thẹn.

Cho nên hắn lại lần nữa tặng Công Đức Phật một lời chúc phúc: "Công Đức Phật đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà."

. . .

Tây Đại Lục.

Nhìn thấy Đấu Chiến Phật một cây gậy lại gõ chết một cao thủ của Tây Đại Lục, sắc mặt của Công Đức Phật vẫn vô cùng trắng bệch.

Thiếu chút nữa.

Chỉ thiếu chút nữa.

Đấu Chiến Phật đã không kịp cứu được hắn rồi.

Lúc ấy hắn thậm chí chưa kịp kinh ngạc.

Bởi vì thật sự ngàn cân treo sợi tóc.

Thoát chết trong gang tấc.

Hiện tại Công Đức Phật nghĩ lại mới cảm thấy đáng sợ.

Còn có, rất muốn chửi má nó.

"Đáng chết, mấy tên kia đều điên rồi sao? Bần tăng một thân công đức, còn dám tới trêu chọc ta." Công Đức Phật kinh sợ nói: "Đằng sau nhất định có người sắp đặt, chúng ta đã bị nhắm vào."

Đấu Chiến Phật gật đầu.

"Thực lực của những kẻ đến đây ngày càng mạnh, rất không bình thường. Sư phụ, thực lực lão tôn ta vẫn chưa khôi phục, e rằng không đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối của ngài."

Công Đức Phật muốn khóc.

Đây không phải là mở đầu trận chiến trong tưởng tượng của hắn.

"Chúng ta chỉ là muốn phát huy lớn mạnh Phật pháp, dạy người hướng thiện, vì sao lại khó như vậy?" Công Đức Phật ngửa mặt lên trời thở dài.

Giờ phút này Công Đức Phật vốn không biết, bởi vì hắn đã nhận được từng phát từng phát sữa độc đến từ Thiên Đế.

Hơn nữa Ngụy Quân mới đầu độc sữa vài lần.

Tiếp đến, Thiên Đế khẳng định sẽ còn tiếp tục đầu độc.

Dù sao, Ngụy Quân còn tưởng rằng lời chúc phúc của mình có tác dụng.

Ngụy Quân chính là người rất tốt.

Sao có thể không chúc phúc thêm vài lần chứ?

Bình Luận (0)
Comment