Giết điên cuồng, tiền phương cao năng (1)
"Thứ ba, không thể đặt toàn bộ hy vọng vào Lương Sơn. Tìm được Thiên Sát Tinh thần, Thiên Sát Tinh thần và Đại Càn là tử địch, rất hiển nhiên không cùng phe với vị chí tôn đứng sau Tinh thiếu nữ. Lôi kéo nàng ta, khiến nàng ta phục vụ cho chúng ta, tạo ra càng nhiều nội loạn ở Đại Càn.
"Tiếp cận ba phía, bắt buộc không được sai sót."
Tiếp cận ba phía của Will, khiến cho tất cả tướng lĩnh của thuộc hạ đều tâm phục khẩu phục.
"Nguyên soái anh minh."
"So với Hải Hậu, Nguyên soái thận trọng hơn rất nhiều."
"Chú ý ba phía, cho dù có một phía không đáng tin cậy, hai phía khác cũng còn bù lại được. Nguyên soái không tin tưởng mù quáng bất cứ một phía nào, cái này là may mắn của chúng ta."
Được tiếng khen ngợi vây quanh, Will vốn không có dương dương tự đắc, mà là nghiêm nghị nói: "Các vị, chúng ta phải nghiêm túc lên, hơn nữa phải nhanh chóng bước vào trạng thái chiến đấu. Trần Già cũng được, Lương Sơn cũng thế, bao gồm cả Thiên Sát Tinh thần, bất luận là phía nào, chúng ta đều không thể dựa dẫm quá mức, quân bài lớn nhất của chúng ta vẫn là tự thân chúng ta. Phải hiểu, chúng ta không được thua. Ta như thế, các ngươi cũng phải thận trọng cẩn thận."
"Nguyên soái, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Will nghiêm túc như thế, khiến cho những người khác cũng trở nên nghiêm túc.
Will liền đem chuyện xảy ra ở hậu phương Tây Đại Lục nói với mọi người.
Các tướng lĩnh quân viễn chinh Tây Đại Lục đang tham dự hội nghị cũng có chút trở tay không kịp.
Lượng tin tức quá lớn.
Không tiêu hóa được trong thời gian ngắn.
Will thấy thế, lại ném cho bọn hắn một quả bom hạng nặng:
"Các vị, nếu chúng ta có thể sử dụng thời gian ngắn nhất để bình định Đại Càn, như vậy sau khi chúng ta chiến thắng trở về, có lẽ chúng ta vẫn còn kịp chia thức ăn tạo hóa của Công Đức Phật."
Câu nói này của Will, khiến cho toàn bộ các tướng lĩnh đang ngồi đều rục rịch trong lòng.
Bọn họ đều là chiến sĩ.
Hiện tại đều chỉ nghĩ đến đánh trận.
Vẫn chưa kịp đến thứ khác.
Nhưng mà không hề nghi ngờ, nếu ăn một miếng thịt của Công Đức Phật thật sự có thể trường sinh bất lão, vậy thì cũng rất có sức hấp dẫn đối với những người đang ở đây.
Nhưng các tướng lĩnh dưới trướng Will cũng không có dễ gạt như vậy.
Nam Vân liền nói: "Nguyên soái, ngay cả khi lời đồn là thật, ăn một miếng thịt của Công Đức Phật thật sự có thể trường sinh bất lão, cũng không tới phiên bọn ta. Trước khi chúng ta trở về, Công Đức Phật khẳng định đã bị ăn sạch ngay cả xương cốt đều không còn."
Những người khác đều gật đầu.
Cái này mới hợp logic.
Những tướng lĩnh dẫn dắt quân ở bên ngoài như bọn họ, cho dù bản thổ có cái gì tốt, cũng không tới phiên bọn họ.
Nhưng mà Will đã khiến cho bọn họ biết vì sao Will là Nguyên soái, bọn họ chỉ có thể đi theo Will.
"Ngu xuẩn." Will khiển trách: "Các ngươi nghĩ đến Phật môn dễ đối phó như vậy? Cho dù Phật môn dễ đối phó, Công Đức Phật thật sự đã rơi vào tay chúng ta từ lâu, các ngươi nghĩ Công Đức Phật có thể chết sao? Nếu ăn một miếng thịt của Công Đức Phật có thể trường sinh bất lão, vậy kẻ ngốc mới giết hắn, đem hắn đi nuôi dưỡng, chẳng phải là nguồn năng lượng không ngừng để tạo ra người trường sinh?"
Will vừa dứt lời, trên mặt rất nhiều người phút chốc liền xuất hiện vẻ vui mừng.
Bởi vì lời Will nói là đúng.
Đến bây giờ, vẫn chưa có mấy người ý thức được điều này, thậm chí bản thân Công Đức Phật cũng còn chưa ý thức được.
Tuy rằng hiện tại hắn quả thật chính là một bữa đại tiệc biết đi.
Nhưng mà hắn sẽ có nguy hiểm, lại không đến mức có nguy hiểm tính mạng, ít nhất rơi vào tay thế lực lớn, sẽ không có nguy hiểm tính mạng.
Bởi vì. . . thịt có thể ăn, cũng có thể mọc.
Hắn sẽ bị xem như là một con heo để nuôi dưỡng.
Ăn no, uống say.
Sau khi nuôi mập, xẻo chút thịt.
Lại nuôi tiếp.
Những ngày như vậy, có lẽ là sống không bằng chết, có lẽ là dở dở ương ương, cũng có khả năng được cũng vái như cống phẩm.
Khẳng định là không có tự do.
Nhưng đãi ngộ chưa chắc sẽ quá kém.
Đương nhiên, đãi ngộ có tốt đến đâu, Công Đức Phật khẳng định cũng không muốn bị nuôi như heo.
Chỉ là cái này thì phải xem thế lực muốn giết hắn và thế lực muốn giữ lại hắn, rốt cuộc là ai càng cao một bậc.
Sau khi Will nhìn thấy thuộc hạ đều đã rung động, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lấy lợi ích để mê hoặc, tình thần binh sĩ tự nhiên sẽ càng tràn đầy.
Cứ như vậy, liền không cần quá lo lắng về ý chí chiến đấu của mấy người bọn họ nữa.
Tiền đồ thăng quan tiến chức, chiến công khai cương thác thổ, cùng với sự mê hoặc của trường sinh bất lão, đủ để cho ở đây mọi người đi liều mạng.
Toàn quân dốc sức thi hành mệnh lệnh, hy vọng thắng lợi tất nhiên tăng cao.
Nhưng Will cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác.
Hắn biết bên phe ta rất mạnh, nhưng Đại Càn cũng không dễ đối phó như vậy.
Trước đây đã liên tiếp thất bại, lần này nếu hậu phương xảy ra vấn đề, vậy thì không cho phép hắn lại thất lợi một lần.
Cho nên lần này chỉ cho phép thắng, không được phép thua.
Bắt buộc phải phát huy sức mạnh của mọi phương diện đến mức tận cùng, không được có chút kiêu ngạo và sơ ý nào.
Will là nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Cho nên hắn sẵn sàng ra trận, đồng thời cũng để cho thuộc hạ dựa theo dặn dò của hắn, thúc đẩy chiến lược tác chiến của hắn một cách có trật tự.