Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1739 - Chương 1739. Nữ Nhân Từng Bị Thiên Đế Từ Hôn (1)

Chương 1739. Nữ nhân từng bị Thiên Đế từ hôn (1) Chương 1739. Nữ nhân từng bị Thiên Đế từ hôn (1)

Nữ nhân từng bị Thiên Đế từ hôn (1)

Chờ sau khi Lục Nguyên Hạo và cô gái kia tách nhau ra, Ngụy Quân đã trực tiếp tìm đến Lục Nguyên Hạo.

Nhìn thấy Ngụy Quân, Lục Nguyên Hạo cũng rất bất ngờ.

"Ngụy ca, ngươi..."

Lục Nguyên Hạo rất nhanh liền phản ứng được: "Ngụy ca ngươi đã phát hiện ra chuyện của ta và Vân Tử?"

"Vân Tử?"

Ngụy Quân ghi nhớ tên của cô gái này.

Sau đó cười hỏi: "Đi, đến nhà ta nói chuyện."

Vài phút sau.

Nhà Ngụy Quân.

Lục Nguyên Hạo chủ động nói thẳng: "Ngụy ca, có phải ngươi lo lắng ta bị Vân Tử mê hoặc hay không?"

Ngụy Quân: "..."

Lục Nguyên Hạo: "Là Nhị ca nói cho của ngươi đúng chứ? Ta biết Nhị ca đang điều tra Vân Tử, nhưng mà không điều tra ra được cái gì."

Ngụy Quân: "..."

Lục Nguyên Hạo: "Nhị ca nghi ngờ Vân Tử là do thế lực khác phái tới để dụ dỗ ta đúng không? Thật ra ta cũng có cảm giác như vậy."

Ngụy Quân: "..."

Sự thẳng thắn của Lục Nguyên Hạo, khiến Ngụy Quân không biết phải làm gì nữa.

Có vẻ Đệ Nhị bận tâm vô ích rồi.

Lục Nguyên Hạo: "Ngụy ca, có phải ngươi thấy kì lạ vì sao ta nghi ngờ thân phận của Vân Tử, vẫn còn lui tới với nàng?"

Ngụy Quân gật đầu.

Lục Nguyên Hạo ngửa mặt lên trời thở dài: "Không còn cách nào, Ngụy ca, thế đạo này quá hiểm ác. Ta nhỏ bé như vậy, chỉ có thể nghĩ hết mọi cách để tiếp tục sống sót. Ngụy ca, ta đã rất khiêm tốn rồi, nhưng mà ta cảm giác mình vẫn ngày càng có cảm giác tồn tại, càng ngày càng nhiều người muốn gây bất lợi cho ta. Bọn họ ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, cứ mãi như thế, không biết khi nào thì ta sẽ lật thuyền trong mương. Cho nên, ta bắt buộc phải phòng ngừa chu đáo."

Ngụy Quân nhịn dục vọng muốn trào phúng của mình, hỏi: "Ngươi phòng ngừa chu đáo, có liên quan gì đến cái người Vân Tử này?"

Lục Nguyên Hạo giải thích nói: "Bởi vì ta nhận thấy được Vân Tử đang cố ý vô tình tiếp cận ta."

Ngụy Quân: "Làm sao ngươi phát hiện?"

Lục Nguyên Hạo trả lời có lý có tình: "Nàng cười với ta, còn hẹn ta ăn cơm. Ngụy ca, với khuôn mặt này của ta, với cái thân thịt mỡ này của ta, thế mà lại có mỹ nữ không chê ta, ngươi nói điều này bình thường sao?"

Ngụy Quân: "..."

Hắn cảm thấy thật ra cũng rất bình thường.

Thằng nhãi Lục Nguyên Hạo này là thật sự không biết địa vị hiện tại của hắn.

Nhưng mà thằng nhãi này có thể phát hiện bất thường từ phương diện này... Ngụy Quân tiếp tục nhịn dục vọng muốn trào phúng của mình xuống.

"Ngươi tiếp tục nói." Ngụy Quân nói.

Lục Nguyên Hạo: "Sau khi ta phát hiện Vân Tử muốn dùng mỹ nhân kế tiếp cận ta, ta liền hưng phấn. Ngụy ca, ngươi là người hiểu ta, thực lực của ta quá kém, căn bản không chống đỡ được những ngọn giáo công khai và mũi tên ngầm kia."

Ngụy Quân không muốn nói chuyện.

"Hơn nữa ta rất lo lắng có người sẽ giết ta, sẽ dùng những biện pháp ta căn bản không biết hoặc không chống đỡ được để giết ta. Vì để phòng ngừa loại chuyện này xảy ra, ta đã đưa ra một quyết định rất gian nan —— chủ động tạo cho mình một nhược điểm.

"Ta sẽ yêu Vân Tử, yêu đến chết đi sống lại, yêu một lòng một dạ, xem nàng là tính mạng của ta, để cho nàng trở thành nhược điểm của ta, để cho toàn bộ kẻ địch đều tin rằng, khống chế được nàng chính là đã khống chế được ta.

"Cứ như vậy, kẻ địch liền sẽ không giết ta, sẽ chỉ xông về phía Vân Tử. Ngụy ca, ngươi đừng cười ta. Xét đến cùng, vẫn là ta quá yếu, cho nên ta chỉ có thể dùng thủ đoạn không đáng mặt này để bảo vệ bản thân. Ta cũng biết rất mất mặt, nhưng mà ta không còn cách nào."

Ngụy Quân im lặng rất lâu, sau đó khó khăn mở miệng: "Tiểu Béo, không hổ là ngươi."

Sống đến già, học đến già.

Từ trên người Lục Nguyên Hạo, Ngụy Quân lại một lần nữa hiểu rõ được tính chính xác của những lời này.

Về tính thận trọng trên người Lục Nguyên Hạo, Ngụy Quân tự đánh giá là không bao giờ sánh kịp.

Không chỉ hắn, sư phụ hờ Đạo Tổ cũng không sánh bằng.

Nhớ năm đó phàm như Đạo Tổ có một phần một trăm sự thận trọng của Lục Nguyên Hạo, Thiên Đế đều không có bất kỳ khả năng nào lội ngược dòng thành công, liền đã bị đánh chết từ lâu.

Nhưng nói lại thì, phàm như Đạo Tổ Phàm cũng đi con đường thận trọng này, cũng không trở thành Đạo Tổ được.

Dù sao Đạo Tổ là người mở đường.

Từ xưa đến nay, bất kỳ cường giả nào có thành công lớn, quả thật cũng không có ai đi con đường này của Lục Nguyên Hạo.

Thận trọng có nghĩa là an toàn, an toàn có nghĩa là chủ động từ bỏ việc có được khả năng vô hạn, chỉ lấy một khả năng là an toàn.

Vì vậy cho dù Ngụy Quân đã thấy được thành tựu hiện tại của Lục Nguyên Hạo, và cả trong mắt của sư phụ hờ hiện tại khẳng định cũng có Lục Nguyên Hạo, nhưng mà Ngụy Quân cũng vậy, sư phụ hờ cũng thế, chung quy đều sẽ không học theo Lục Nguyên Hạo.

Bọn họ có kiêu ngạo và kiên trì của bọn họ.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa Lục Nguyên Hạo đi con đường này là sai.

Sẽ có một ngày, khi Lục Nguyên Hạo dựa vào phong cách của mình đứng ở trước mặt bọn họ, tất nhiên có tư cách nói với bọn họ cách làm của hắn không sai.

Ngụy Quân cũng cảm thấy cách làm của Lục Nguyên Hạo không sai.

Hắn chỉ là vẫn tiếc vì chưa xem đủ.

"Tiểu Béo, đầu óc của ngươi phát triển kiểu gì thế? Điều này cũng có thể nghĩ đến."

Lục Nguyên Hạo vẻ mặt thê lương nói: "Ngụy ca, nếu ngươi giống như ta, có thiên phú kém như vậy, thực lực yếu như vậy, ngươi cũng sẽ không có cảm giác an toàn giống như ta. Là một nhược giả*, chỉ có thể nghĩ biện pháp đảm bảo an toàn của mình, không còn lựa chọn nào khác."

(*) kẻ yếu, ngược với cường giả

Bình Luận (0)
Comment