Tiêu rồi, là cảm giác rung động (3)
Có thể đi đến bước này, Trì Dao tự có đạo tâm kiên định của riêng mình, không bị vật bên ngoài tác động.
Những lời này của nàng, Bạch Khuynh Tâm đã nghe lọt tai.
Cũng cảm thấy rất có đạo lý.
Có điều...
"Ổn định cũng không có gì là không tốt." Bạch Khuynh Tâm nói: "Sau kỷ nguyên trật tự, có phải khói lửa chiến tranh đã giảm đi rất nhiều hay không, đây chính là công đức."
"Có lẽ vậy." Trì Dao không phủ định điều này: "So với Đạo Tổ và Thiên Đế luân phiên đại chiến, thời đại huyết nhiễm chư thiên, chư thiên vạn giới xác thực yên lặng hòa bình rất nhiều."
"Đây không phải là thứ mà năm đó đám cường giả của Thiên đình theo đuổi sao?" Bạch Khuynh Tâm nói.
Trì Dao nhíu mắt.
"Có lẽ đúng."
"Có lẽ?"
Trì Dao lạnh nhạt nói: "Vương quyền không có vĩnh hằng, thiếu niên giết rồng cuối cùng trở thành ác long. Trật tự quá mức ổn định, sẽ thúc đẩy sự xuất hiện của ác long mới. Giảm bớt chiến tranh, giảm bớt thương vong, nhìn có vẻ là chuyện tốt. Nhưng cơ duyên của vạn vật sinh linh cũng đang giảm bớt, nấc thang tiến bộ dần dần bị cản trở.
"Ở thời đại mà Đạo Tổ và Thiên Đế máu nhuộm cả bầu trời, người có năng lực có chỗ đứng riêng, người có năng lực sẽ rất ít bị vùi dập. Mà ở trong một trật tự ổn định, thiên tài sẽ bị tài trí tầm thường thống trị, năng lực sẽ bị quy củ trói buộc. Vạn vật sinh linh ở tầng đáy sẽ mất đi dũng khí và cơ hội nổi giận của người thường, rất nhiều bất mãn chỉ có thể bị chôn dấu ở trong lòng, bọn họ không thể khiêu chiến trật tự, cho nên bọn họ chỉ có thể sống nô dịch, tạm bợ. Kỷ nguyên trật tự đã bảo vệ rất nhiều tính mạng của vạn vật sinh linh, nhưng cũng đã bóp chết rất nhiều cơ hội phản kháng và tiến bộ của vạn vật sinh linh.
"Thiên Đế đương nhiên là có công đức lớn, ta biết hắn cũng tuyệt đối không có ý đồ cố ý áp chế vạn vật sinh linh. Nhưng trong lòng ta, hắn vẫn là quá nhân từ, mặc dù dưới chân có vô số thi thể. Ta tán đồng một phần quan điểm của hắn, nhưng quan niệm của ta và hắn cho tới bây giờ đều có xung đột. Điều này, trong lòng bản thân Thiên Đế cũng biết rõ.
Trì Dao nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Từ trước đến nay ta chưa từng phản bội Thiên Đế và Thiên đình, ta chỉ là vẫn luôn là chính mình."
Đây chính là tranh chấp về quan niệm.
Quan niệm của Đạo Tổ và Thiên Đế đương nhiên không thống nhất, hơn nữa không có khả năng hòa giải, cho nên bọn họ buộc phải tranh chấp sống chết.
Mà quan niệm của Trì Dao, ước chừng nằm giữa hai bên, hơi hướng về Thiên Đế một chút, cho nên năm đó nàng đã đứng về phía Thiên Đế.
Nhưng nàng chưa từng tán đồng toàn bộ quan niệm của Thiên Đế.
Sau khi bước vào kỷ nguyên trật tử do Thiên Đế khâm định*, hướng đi của chư thiên vạn giới cũng không phù hợp với tầm nhìn tương lai trong lòng nàng.
(*) do vua quyết định
Cho nên, nàng lại lần nữa làm sâu sắc quan điểm này.
Đối với tranh chấp quan niệm này, Bạch Khuynh Tâm... có chút ngưỡng mộ.
"Ta chỉ là nghĩ đến trở nên lớn mạnh, tại sao các ngươi nghĩ nhiều thứ như vậy?"
Trước nay nàng không nghĩ đến mấy thứ tào lao đó.
Trì Dao: "... Khả năng đây là nguyên nhân ngươi có thể trở thành cường giả, thật đáng tiếc, ta làm không được như ngươi, thuần khiết được như vậy."
Trì Dao cũng ngưỡng mộ Bạch Khuynh Tâm.
Toàn bộ thiên phú đều nằm ở trở nên mạnh hơn.
Đạo tâm thuần khiết này, sẽ giảm bớt rất nhiều phiền não. Đương nhiên, cũng sẽ tăng thêm rất nhiều nguy hiểm.
Nàng không làm được.
Cũng không muốn làm được.
Nàng phải làm chủ bản thân, mà không phải là cường giả nước chảy bèo trôi.
Ngay cả khi Ẩn Bí Chi Chủ lớn mạnh, thậm chí thời kỳ đỉnh cao còn mạnh hơn nàng, nhưng vào thời kỳ đỉnh cao, Ẩn Bí Chi Chủ đi theo Đạo Tổ, hiện tại đi theo Thiên Đế, hoàn toàn không có ý chí của chính mình. Kiểu lớn mạnh này, cho dù vượt qua nàng, nàng cũng không nhận, không học.
Đây không phải là đạo của nàng.
Cho nên, các nàng cũng định sẵn không phải là người cùng đạo.
"Cho nên vì để trở nên mạnh hơn, ngươi liền cố ý thả Đạo Tổ rời núi sao?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Trì Dao mỉm cười không nói.
Có vài bí mật, vẫn là một mình mình biết thì tốt hơn.
Huống hồ, vốn dĩ nàng cũng không có nghĩa vụ giải đáp gì cho Bạch Khuynh Tâm.
Vừa rồi nói nhiều lời với Bạch Khuynh Tâm như vậy, cũng chỉ là vì kéo dài thời gian mà thôi.
Hiện tại, thời gian tương đối rồi.
Chính tại lúc này, Bạch Khuynh Tâm thần sắc lay động, cũng cảm nhận được sự biến hóa ở trên trời.
"Thế giới này... sắp xong đời rồi? Do ngươi làm?"
Bạch Khuynh Tâm nhìn về phía Trì Dao.
Trì Dao thản nhiên nói: "Nếu nói là bước cuối cùng, vậy quả thật là do ta làm. Nhưng cho dù ta không ra tay, sự sụp đổ của thế giới nhỏ này cũng chỉ hoãn lại một đoạn thời gian, sẽ không thể thay đổi được. Không phải cổ nhân từng có một câu nói sao? Đè chết con lạc đà vĩnh viễn không phải là cọng rơm cuối cùng, mà là mỗi một cọng rơm."
Bạch Khuynh Tâm đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.
Vốn dĩ nàng cũng không tức giận vì sự sụp đổ của thế giới nhỏ này, bởi vì sự sụp đổ của thế giới nhỏ này thật ra là có lợi đối với phàm gian.
Cái gọi là trên trời, vốn dĩ chính là một thế giới nhỏ do cường giả cưỡng ép tách biệt ra từ trong một thế giới lớn, cũng giống như xây một tòa biệt thự ở trong một khu vườn lớn, mà bên ngoài đều là nhà trệt.