Tiêu rồi, là cảm giác rung động (4)
Từ đó thu hút người sống trong nhà trệt nỗ lực để được sống trong biệt thự.
Nhưng trên thực tế, đây chỉ là bởi vì người xây biệt thự đã dời hết những thứ tốt ở trong khu vườn vào trong biệt thự, để phục vụ cho một số ít người.
Không đến 5% số người, chiếm hơn chín phần tài nguyên.
Cái gọi là sự sụp đổ của thế giới nhỏ, đối với thế giới lớn bên ngoài mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.
Chỉ là, sau sự sụp đổ của thế giới nhỏ, ngoài trừ tài nguyên bị phân tán ra ngoài, còn có những cường giả sống trong "biệt thự".
Những cường giả này được càng nhiều tài nguyên cung cấp nuôi dưỡng, thực lực đã không còn giống với những "bình dân" sống trong "nhà trệt" ở bên ngoài.
Quan trọng nhất là, sau sự sụp đổ của thế giới nhỏ, có thể phát tán tài nguyên ra ngoài sao?
Bạch Khuynh Tâm nhìn Trì Dao một cái, đối với phong cách hành của người phụ nữ này, ít nhiều nàng cũng chút hiểu biết.
"Nếu như nhớ không nhầm, ngươi là người ủng hộ cạnh tranh." Bạch Khuynh Tâm u ám nói.
Trì Dao thản nhiên mỉm cười: "Đương nhiên, cạnh tranh công bằng, là nấc thang tiến bộ của vạn vật sinh linh. Nếu một cường giả cố gắng học tập làm việc được hưởng thụ cùng đãi ngộ với một tên phế vật cả ngày ăn nằm chờ chết, vậy mới là khinh nhờn đối với sự công bằng. Cho nên, ta thích cạnh tranh, cũng thích tạo ra môi trường cạnh tranh."
Bạch Khuynh Tâm nói: "Cho nên, sau khi sư phụ ra tay, ngươi cũng sẽ thúc đẩy thế giới này tiến hành một phen đại cải cách, đúng không?"
Trì Dao nở nụ cười: "Bí Ẩn, trí thông minh của ngươi hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều so với trước kia rồi."
Bạch Khuynh Tâm: "..."
Trì Dao tiếp tục nói: "Cứ như vậy, vị hôn phu của ta hẳn là có thể gặp được rất nhiều nguy hiểm. Chỉ là không biết, hắn sẽ cảm kích ta, hay là ghi hận ta."
Giọng điệu của Trì Dao thâm ý sâu sắc, khiến cho Bạch Khuynh Tâm trong lòng lay động.
Chuyện Ngụy Quân muốn chết, Bạch Khuynh Tâm cũng biết một ít.
Không ngờ Trì Dao lại nói như vậy.
Chẳng lẽ Trì Dao đã đoán được gì rồi?
Ngay tại lúc Bạch Khuynh Tâm nghĩ đến chuyện này, Trì Dao đã ra tay.
"Đứng trước mặt ta thế mà còn dám thất thần, ai cho ngươi dũng khí?"
Khóe miệng Bạch Khuynh Tâm khẽ nhếch.
Ngay sau đó, Bạch Khuynh Tâm bị Trì Dao đánh bay, máu tươi tràn ra từ trong miệng, nhưng khuôn mặt nàng lại rạng rỡ, toát ra khí tức không gì sánh bằng.
Khí chất cả người cũng trở nên quyến rũ trong nháy mắt.
Một lần nữa rơi xuống đất, liếm một ngụm máu tươi ở khóe miệng, tròng mắt của Bạch Khuynh Tâm biến thành màu đỏ, quần áo trên người cũng lập tức biến thành màu đỏ.
"Thật sự phải cảm ơn ngươi nhiều, giúp ta đánh thức nhân cách hút máu."
Phía sau Bạch Khuynh Tâm, biển máu ngập trời, phóng thẳng đến Trì Dao.
"Hoan nghênh đến với thế giới máu tươi."
Trong lòng Trì Dao thầm mắng một tiếng ‘đáng chết’.
Đánh nhau với tên này chính là phiền toái.
Không biết sẽ nhảy ra nhân cách nào.
Đầu óc tên nhãi này không tốt, trí thông minh chiến đấu thì thật sự cao.
Có điều, dù sao không phải là thời kì hưng thịnh của Ẩn Bí Chi Chủ, Trì Dao cũng không phải rất sợ, chỉ là cảm thấy khó nhằn.
Vung cánh tay, lửa cháy cuồn cuộn cùng biển máu ngập trời va chạm vào nhau.
Lửa cháy cuồn cuộn nấu biển, biển máu nhuộm máu bầu trời.
Thế giới nhỏ này ở trên trời, bắt đầu sụp đổ nhanh chóng.
Rất nhanh liền lan ra bên ngoài thế giới.
Gió mạnh vô tận.
Học đường văn minh.
Đạo hỏa giả Tội Ngạo đang chơi cờ cùng Quan sát giả Lam Tình, sau khi cảm nhận được loại khí tức khủng bố này, đều biến sắc.
"Chuyện gì thế này?"
Tội Ngạo nhìn về phía Lam Tình với vẻ kinh hoàng.
"Khí tức này... sao có thể?"
Lam Tình không có kinh hoàng như Tội Ngạo.
Nhưng trong lòng nàng cũng gợi lên hàng vạn gợn sóng.
Nàng nhìn thấy Ngụy Quân không có ra tay.
Vị kia lại càng không ra tay gây ra động tĩnh lớn như vậy, trước nay hắn đều không thích xung phong chiến đấu.
Cho nên...
Đại lão sau lưng hai vị này đều đã bắt đầu vào trận rồi sao?
Lam Tình có chút run rẩy.
So với mấy đại lão kia, nàng chỉ là một con tép.
Nhưng rất nhanh nàng liền cắn chặt răng.
Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Nếu nàng có thể nắm bắt được cơ hội này, cứu Thiên Đế một mạng, vậy chính là tạo hóa nghịch thiên.
Về phần tại sao không cứu Đạo Tổ...
Lam Tình bày tỏ nàng đâu có ngốc.
Kế truyền Quan sát giả vốn dĩ là người của Thiên đình, hơn nữa thanh danh của Thiên Đế cũng tốt hơn nhiều so với Đạo Tổ.
Lam Tình đã trấn an được Tội Ngạo.
"Không cần lo lắng, cũng chỉ là thế giới nhỏ kia trên trời kia đã sụp đổ rồi, không là chuyện gì lớn."
Tội Ngạo: "..."
Đây còn không gọi là chuyện lớn, vậy thì cái gì mới gọi là chuyện lớn?
"Tại sao thế giới nhỏ trên trời lại sụp đổ? Ngọn lửa văn minh thì sao?" Tội Ngạo hỏi cấp tốc.
Là Đạo hỏa giả, mỗi lần trộm được một ngọn lửa văn minh, thực lực của hắn đều sẽ tiến thêm một bậc.
"Nếu ta có thể hấp thu ngọn lửa văn minh của thế giới nhỏ trên trời, vậy thì ta sẽ lại chiếm được ưu thế trong ván cờ với Càn đế." Tội Ngạo nói: "Đến lúc đó Càn đế cũng chưa chắc là đối thủ của ta."
Vốn dĩ Lam Tình còn đang đắm chìm cảm xúc trong sự sụp đổ của thế giới nhỏ trên trời, đột nhiên nghe được lời nói này của Tội Ngạo, trực tiếp không kìm được, lớn tiếng ho khan.
Hài hước, Tội Ngạo là nghiêm túc.
Lam Tình phục rồi.