Thần thông không địch lại số trời, Âu Hoàng đánh cược tính không bao giờ thua (8)
Giữa sự sống và cái chết, là thấy được rõ lòng người nhất, cũng thấy được rõ lòng yêu nhất.
Quân đội Đại Càn và tinh nhuệ của Yêu đình vốn dĩ đã hình thành đồng minh, ở thời khắc sinh tử, lại sinh ra mâu thuẫn trí mạng.
Nhưng Triệu Vân chỉ hơi nhíu mày, vốn không để trong lòng.
Là cường giả, nàng có khả năng tự kiểm soát của mình.
Nàng chỉ là tâm trạng nặng nề.
Bởi vì nàng cũng không muốn chết.
Lại càng không muốn bởi vì mình, mà khiến cho toàn bộ tinh nhuệ của quân đội Đại Càn đều chôn thân tại đây.
Ánh mắt lạnh lùng của Cơ Soái đảo qua những tên Yêu Vương mở miệng oán thán, trong mắt lóe qua sát ý.
Có điều, không đợi hắn mở miệng, Hồ Vương đã chủ động mở miệng trước rồi.
"Đều im miệng, đã lúc nào rồi, còn xung đột nội bộ?"
Nếu là trong tình huống bình thường, có Yêu Hoàng ở đây, các Yêu Vương khẳng định nghe lời Hồ Vương nói.
Dù sao cho dù không cho Hồ Vương mặt mũi, cũng phải cho Yêu Hoàng mặt mũi.
Đáng tiếc, hiện tại không phải là tình huống bình thường.
Các Yêu Vương sắp chết, đừng nói là Hồ Vương, cho dù là Yêu Hoàng, bọn họ cũng đã mất đi rất nhiều lòng kính sợ.
Cho nên, rất nhanh âm thanh phản bác liền vang lên:
"Hồ Vương ngươi nói thật dễ nghe."
"Trái phải đều không ra được, đều là chờ chết, còn không cho bọn ta nói thật?"
"Hồ Vương, nếu không phải ngươi, chúng ta cũng chưa chắc rơi vào kết cục này. Từ sau khi Yêu Hoàng bắt đầu tin tưởng ngươi, Yêu đình chúng ta mỗi ngày một tệ hơn."
"Sự sa đọa của Yêu đình, chính là bắt nguồn từ sự thăng chức của Hồ Vương ngươi, ngươi đã che mắt Hoàng đế của ta."
"Yêu Hoàng hồ đồ."
Hồ Vương phải gọi là tức.
Bổn yêu sư bày mưu nghĩ kế vì tương lai của Yêu đình, dốc hết tâm huyết, mấy tên khốn nạn các ngươi thật sự là không thông cảm cho khổ tâm và công lao của bổn yêu sư một chút nào.
Cũng may bọn họ không thông cảm, vẫn có Yêu Hoàng thông cảm.
Bùm!
Bàn tay Yêu Hoàng đập xuống, nháy mắt liền đập chết một tên Yêu Vương.
Những Yêu Vương đang oán trách cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, âm thanh lập tức biến mất không dấu vết.
Dù sao chờ chết và chết ngay lập tức, vẫn có sự khác biệt.
Tiếp tục chờ là chờ chết.
Yêu Hoàng lại có thực lực làm cho bọn họ chết ngay lập tức.
Yêu Hoàng lạnh lùng nhìn các Yêu Vương t một cái, miệng nhả ra hai chữ: "Ồn ào!"
Các Yêu Vương oán trách Triệu Vân, thật ra hắn không để tâm.
Bởi vì ở trong lòng, Yêu Hoàng cũng một bụng tức giận đối với chuyện Triệu Vân dẫn bọn họ đến hiểm địa này.
Nhưng mà các Yêu Vương oán trách Hồ Vương, thậm chí ẩn ý oán trách hắn, thì Yêu Hoàng không thể nhịn được.
Mắng Hồ cũng phải xem Yêu Hoàng.
Uy nghiêm của bổn Hoàng là thứ các ngươi có thể khiêu khích sao?
Yêu Hoàng quyết đoán trấn áp các Yêu Vương bất phục này.
Nhưng trấn áp thì trấn áp, Yêu Hoàng biết muốn thay đổi suy nghĩ của bọn họ là điều không thể làm được.
Mặt khác...
Yêu Hoàng im lặng một lát, nói với Cơ Soái: "Cơ Trường Không, ngươi đã nói, để cho Triệu Vân dẫn đường, là đường sống của chúng ta, ngươi có đường lui gì không?"
Hắn vẫn rất coi trọng Cơ Soái, cũng biết năng lực của Cơ Soái.
Nhưng lần này Cơ Soái đã để cho hắn thất vọng.
"Yêu Hoàng thứ lỗi, bổn soái cũng là bệnh gấp loạn cầu y*. Để cho Tử Long dẫn đường, là không có cách nào biện pháp. Làm thực lực chênh lệch quá đại dưới tình huống, bổn soái lúc ấy lựa chọn mang hy vọng ký thác ở vận may trên người." Cơ Soái cười khổ nói: "Nhưng vận may loại này này nọ, tự nhiên không có khả năng vẫn chiếu cố chúng ta. Mang quyền chủ động tặng đi ra ngoài, muốn đem gánh vác hậu quả. Lúc này đây, là bổn soái sai phán, không liên quan Tử Long chuyện."
(*) làm thử tất cả mọi cách để giải quyết vấn đề khó khăn đang gặp phải
Hắn quá mê tín vào vận may của Triệu Vân rồi.
Yêu Hoàng không nói gì.
Bởi vì tuy rằng là Cơ Soái đưa ra quyết định này, không sai, nhưng lúc đầu hắn cũng đã đồng ý.
Bây giờ oán giận sau khi chuyện đã rồi, trong lòng nghĩ ngợi thì mười phần bình thường, nhưng mà cũng nói ra ngoài miệng, Yêu Hoàng nhận thấy quá không có tư cách.
Chỉ là hắn cũng rất khó chịu.
Yêu Hoàng hỏi: "Triệu Vân, vận may của ngươi từng mất đi hiệu lực chưa?"
Triệu Vân lắc đầu: "Chưa có."
"Vậy tại sao lần này lại mất đi hiệu lực?"
Triệu Vân bất đắc dĩ nói: "Cái này có khả năng chính là đã ứng nghiệm câu nói cũ —— người chết đuối đều là người biết bơi. Ngụy Quân cũng từng nói, tất cả món quà mà vận mệnh ban tặng, đều đã âm thầm định sẵn giá. Ta đặt toàn bộ thành công đều ký thác lên vận may, cho nên thất bại của ta cũng định sẵn là bởi vì vận may. Là nguyên nhân của ta, ta đã chểnh mảng, cũng đã sơ sót."
Nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, nàng sẽ cố gắng dựa vào chính mình, mà không phải dựa vào vận may hư vô hảo huyền.
Đáng tiếc, giác ngộ này của nàng đã đến quá muộn.
Cũng sẽ không có cơ hội làm lại một lần nữa.
Triệu Vân giờ khắc này, đạo tâm lĩnh ngộ, thực lực càng tiến thêm một bước.
Chỉ là... Chút thực lực tiến bộ này, trong tình huống hiện tại, không phát huy được tác dụng gì.
Yêu Hoàng hộc ra một ngụm tức giận.
"Vậy thì chờ chết... Đợi một chút..."
Vẻ mặt Yêu Hoàng lay động.
Một lát sau, sắc mặt Yêu Hoàng mừng rỡ.
"Triệu Vân, ngươi thật sự là một phúc tướng trời sinh."
Yêu Hoàng kích động đến mức thậm chí vô lay lay bả vai của Triệu Vân một lúc.