Thiên tử vọng khí, muốn nuốt thiên hạ (2)
"Quân Thượng ngài sớm đã nghi ngờ sau lưng nương nương tồn tại một thể lực thần bí nào đó giúp đỡ nàng ấy, nếu không trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nàng ấy không thể đạt được chí tôn vị của thiên đình và theo kịp ngài. Nhưng liên quan đến câu chuyện này thần đã tra rất lâu rồi, không có tin tức tức gì cả, lẽ nào nương nương thật sự là thiên tài của thiên đình sao?"
"Thiên tài của thiên đình là thật, sau lưng có thế lực thần bí chống lưng cho cũng là thật." Thần Quân khẽ đáp: "Ngươi tra không ra bất cứ thứ gì chỉ có một nguyên nhân, thế lực thần bí đó vượt xa giới hạn mà ngươi có thể tra được."
Đại tổng quản phản bác nói: "Quân Thượng, tuy rằng thực lực của lão không bằng ngài và nương nương, nhưng cũng xếp trong số năm người mạnh ở thiên đình này, ngài và nương nương cũng không thể thoát khỏi sự điều tra của lão nô. Ma Quân năm đó cũng là do lão nô phát hiện đầu tiên.
"Vì vậy thế lực thần bí đó mạnh hơn cả ta và ả tiện nhân đó cộng lại." Thần Quân nói nghiêm túc.
Đại tổng quản trầm mặc.
Suy đoán này làm ông ta có chút sợ hãi
Chỉ là ông ta không dám tin.
Một lúc lâu sau, đại tổng quản mới đáp: "Nếu như vậy, Quân Thượng, chúng ta tranh luận có ý nghĩa gì chứ?"
"Đương nhiên là tìm cơ hội sống, tìm kiếm một kì tích."
Trên người Thần Quân toát lên vẻ uy nghiêm, trong lúc rồng bay hổ bước không biết đã giết chết bao nhiêu ân oán của thần tiên.
Có vẻ như Thần Quân và đại tổng quản đang đi dạo ở trong sân nhưng thực chất họ đang bị tấn công.
Đại Càn và Yêu Đình khi tiến vào hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ lập tức xuất hiện những câu chuyện chết chóc, tình hình mà Thần Quân và đại tổng quản phải đối mặt cũng tương tự như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Bởi vì càng gần thiên đình thì khu vực cấm địa này càng nguy hiểm hơn
Chỉ là loại nguy hiểm này thì với Thần Quân và đại tổng quản vẫn chưa đạt đến trình độ chí mạng.
Chí tôn thống trị trên thiên đình có sức mạnh riêng.
Thần Quân trầm giọng nói: "Đại đạo năm mươi, thiết yết bốn mươi chín, thuẫn một. Bản Quân đã quan sát rất lâu rồi, thế lực thần bí đó có bất cứ yêu cầu gì cũng chẳng liên quan đến bản quân. Dù nàng ta có liên quan đến thế lực bí ẩn đó mà lại không làm cho kẻ bí ẩn đó tự mình ra tay. Đây chính là cơ hội của bản quân."
Đại tổng quản sáng mắt.
"Quân Thượng ngài chắc chắn chưa?"
"Không chắc chắn." Thần Quân đáp.
Đại tổng quản: "..."
"Nhưng bản quân không có sự lựa chọn, chỉ có thể nắm bắt cơ hội này. Nếu bản quân đoán không sai thì kẻ bí ẩn đó căn bản không để ý đến sống chết của bản quân và nàng ta, cũng không phải nhắm vào bản quân. Cho dù bản quân có giết chết ả tiện nhân đó thì cũng không đắc tội với kẻ bí ẩn kia, nói không chừng còn có thể thay thế nàng ta mà rơi vào mắt của kẻ bí ẩn, từ đó càng nhìn thấy cảnh cao hơn.
"Cho dù là bản quân đoán sai, bản quân cũng không thể ngồi yên ở đây."
"Ở lại thiên đình chỉ có thể bị động chờ đợi, không có bất cứ biện pháp nào để phá cục diện này, chi bằng bản quân phá vỡ cục diện này sớm hơn. Lựa chọn xuống hạ giới đương nhiên là nguy hiểm hơn ở thiên đình, nhưng một khi đã thành công thì bản quân sẽ từ biển trời lai láng mà giành lại được thế chủ động.
"Trong trường hợp này đương nhiên phải chiến đấu. Những người ta tìm kiếm phải dũng cảm tinh tiến. Dè dặt thì làm nên đại sự gì?"
Từ những lời đó của Thần Quân ta có thể thấy hắn và Lục Nguyên Hạo chắc chắn không hợp.
Đại đạo xung đột.
Nhưng con đường khác nhau không hơn không kém.
Chỉ có thắng và thua.
Ai thắng thì đương nhiên là nói có lí.
Thần Quân là một vị thần đã đạt được đạo tâm, vì thế hắn ta mới có lí do để kiên định với lựa chọn của mình.
Đại tổng quản dù có lo lắng nhưng Thần Quân đã ra quyết định thì ông ta cũng chỉ đành thực hiện theo.
Đại tổng quản vẻ mặt đăm chiêu nói: "Nếu Thần Quân muốn mạo hiểm không phải là không được. Chỉ là vùng cấm đại tam giác Ma Quỷ
"Chuyến đi này quả thực là nguy hiểm." Thần Quân cũng không phủ nhận điều này: "Nhưng ngươi nên tin tưởng trực giác của ta."
Tinh thần đại tổng quản phấn chấn hẳn lên.
Trực giác của Thần Quân không chỉ đơn giản là trực giác.
Vì Thần Quân không phải là người.
Hoặc có thể nói không phải là người bình thường.
Ngài là một phần của đạo.
Ngọn lửa của nền văn minh trong thế giới nhỏ bé trên thiên đình bị Trì Dao luyện thành phong thần bảng.
Nhưng đó không phải là toàn bộ.
Trong thời gian này, cũng có một phần ngọn lửa của nền văn minh, nói chính xác hơn là thiên ý trong thế giới nhỏ được một kẻ nào đó luyện hóa.
Sau đó Thần Quân đi ra ngoài.
Vì thế trực giác của Thần Quân ở một trình độ cao hơn có thể coi là chỉ dẫn của thiên đạo.
Chưa chắc đã đúng.
Nhưng xác suất đúng còn cách xa so với một canh bạc đơn thuần.
"Quân Thượng có cảm giác?"
"Ừ, trực giác của bản quân nói với ta chuyến đi lần này chính là thập tử nhất sinh. Nhưng chỉ cần kiên trì thì cơ hội sống mà ta dễ dàng đạt được nhất chính là ở trong cùng cấm này.”
Đại tổng quản có chút kích động
Hơn là không hiểu.
"Quân Thượng ngài hiểu rõ ý nghĩa này chứ?"
Thần Quân lắc đầu: "Không biết."
Đại tổng quản: "...vậy thần nên làm thế nào?"
Thần Quân: "Tiến lên phía trước."
Đại tổng quản: "..."