Bằng chứng giết chồng, không thể thắng được truyền thuyết (3)
Cho nên Thần Quân nói: "Yêu Hoàng xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên cũng muốn có lợi ích cho Yêu Đình, bây giờ chẳng lẽ đạt được mục đích rồi hay sao?”
Yêu Hoàng nói thật: "Không có, nhưng nếu tiếp tục, chúng ta cũng không chiếm được quá nhiều lợi ích.”
"Điều này cũng chưa chắc." Thần Quân đồng ý nói: "Bản quân chỉ cảm thấy hứng thú với thần minh của Tây Đại Lục, đối với thế giới bình thường của Tây Đại Lục không thấy hứng thú mấy, ít nhất sẽ không trực tiếp tranh giành.”
Yêu Hoàng trong lòng khẽ động.
Lòng tham trong mắt các Yêu Vương cũng chợt lóe lên.
Quốc gia bình thường của Tây Đại Lục đương nhiên có thứ yêu tộc bọn họ cần.
Không nói những cái khác, thiên tài địa bảo, vàng bạc châu báu, thậm chí là các sinh linh thôi cũng có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống của yêu tộc bọn họ.
Lúc này, Cơ Soái lặng lẽ đẩy một cái.
"Nghe nói Tây Đại Lục có một loài sinh vật gọi là ma thú, có linh trí giống như yêu tộc, có thể tu luyện, có thể hóa thành hình người, có văn minh của chính mình, lại có hệ thống thăng cấp hoàn toàn khác với yêu tộc của các vị đây. Yêu Hoàng bệ hạ không muốn suy nghĩ một chút sao, thu thập rộng rãi sở trường của người trong tộc, tăng thực lực của mình lên sao?” Cơ Soái cố ý nói.
Cơ Soái đương nhiên cũng hy vọng Yêu Đình cùng bọn họ khai chiến với Tây Đại Lục.
Thêm một đồng mình sẽ có thêm một lá chắn thịt gánh vác một phần đạn pháo của Tây Đại Lục.
Chỉ để cho bọn họ quân đội của Đại Càn, cho dù bọn họ đều có giác ngộ của cái chết nhưng thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Lấy lợi ích để dụ dỗ, lần nào cũng đúng.
Cuối cùng Yêu Hoàng vẫn động tâm.
Các Yêu Vương cũng vậy.
Người cần đến đều đến.
Ai sẵn sàng làm việc chăm chỉ, hao công tốn sức mà kết quả lại không nhận được gì cơ chứ?
Nếu bây giờ bọ họ xám xịt trở về thì thật sự quá mất mặt.
Huống chi bọn họ không chỉ không thu hoạch được gì, số lượng thương vong lại vô cùng nhiều.
Nhất định phải thu hoạch đủ ở Tây Đại Lục, mới có thể bù đắp cho thất bạn đau đớn thê thảm lần này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Yêu Hoàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ông ta rất muốn về nhà ngủ.
Nhưng bây giờ thực sự không phải là thời gian để về nhà.
"Thôi, Hồ vương, truyền lệnh của ta, tiếp tục tiến quân về Tây Đại Lục."
"Tuân lệnh bệ hạ."
Ý chí chiến đấu của Hồ Vương phấn chấn bừng bừng.
Lần này viễn chinh Tây Đại Lục với Đại Càn cũng là chủ ý của bà ta.
Đương nhiên Hồ Vương càng không muốn tay trắng trở về.
Điều này sẽ gây tổn hại quá lớn lên danh tiếng của bà ấy.
Cũng may Yêu Hoàng sáng suốt như thần, quyết định tiếp tục tiến quân.
Bà ta vẫn còn có cơ hội để chuyển bại thành thắng.
Lúc này Thần Quân ho nhẹ một tiếng, nói với Yêu Hoàng: "Yêu Hoàng, theo ý kiến của bản quân, chắc hẳn thời gian các ngươi rời khỏi Yêu Đình cũng không ngắn. Trong khoảng thời gian này, hậu phương Yêu Đình có xảy ra chuyện gì hay không, thì đều là chuyện cần phải giải quyết. Cho nên nếu ông không ngại thì phái Hồ vương về Yêu Đình trước, trấn thủ hậu phương, để tránh hậu phương xảy ra vấn đề.”
Yêu Hoàng trong lòng khẽ động.
Hồ vương nhíu mày bất mãn nói: "Thần Quân đang nghi ngờ ta ở chỗ này sẽ gây cản trở sao?”
Bà ta cảm nhận được Thần Quân ghét bỏ bà ta.
Thần Quân cũng không che giấu, nói thẳng: "Bản quân không phải đang nghi ngờ mà bản quân chắc chắn là như thế.”
Đùa sao.
Yêu sư nhất mạch, không thể thắng truyền thuyết.
Về vấn đề này, tiện nhân kia và bản quân đều có cùng một quan điểm.
Cho nên đương nhiên không thể cùng ngươi kề vai chiến đấu.
Hồ vương giận dữ: "Ngài..."
Yêu Hoàng giơ tay lên, ngăn lại Hồng Vương đang tức giận.
Đương nhiên ông ta đang muốn bảo vệ mặt mũi của Hồ Vương.
Suy cho cùng bất kể như thế nào, Hồ Vương cũng không có tư cách tức giận ở trước mặt Thần Quân, bọn họ không phải là người có cùng một đẳng cấp.
Yêu tộc rất coi trọng cấp bậc trên dưới.
Cho nên mặc dù trong lòng Yêu Hoàng ủng hộ Hồ Vương, nhưng trên mặt vẫn phài cho Thần Quân mặt mũi.
"Ái khanh, Thần Quân nói cũng có đạo lý, quả thật chúng ta đã rời nhà quá lâu, bổn hoàng cũng có chút không yên lòng. Ngươi có thể sớm trở về đó trấn thủ nói ra cũng tốt, tránh cho sau này bản hoàng phải lo lắng.”
Hồ Vương vội vàng nói: "Bệ hạ, thần..."
Yêu Hoàng cắt ngang lời của Hồ Vương, nói thẳng: "Ái khanh nên đi thôi, bổn hoàng tin tưởng ngươi có thể quản lý tốt hậu phương.”
Hồ vương yên lặng một lát, khom người nhận mệnh.
Dù sao lòng trung thành của bà ta đối với Yêu Hoàng là không thể nghi ngờ.
Hơn nữa Hồ Vương nhanh chóng phán đoán, quân đội Đại Càn + yêu tộc tinh nhuệ về cơ bản cũng đã có thể bảo đảm an toàn rồi, hơn nữa có Thần Quân trấn giữ ở đây, chuyến đi này của Yêu Hoàng không nguy hiểm lắm.
Hơn nữa cho dù thật sự có nguy hiểm, thêm một người là bà ta cũng không có tác dụng gì.
Về phương diện thực lực bà ta có muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, đối với chuyện này Hồ vương vẫn tự biết rõ ràng.
Cho nên có lẽ Thần Quân nói rất đúng, bà ta trở về Yêu Đình trấn thủ mới là tốt nhất.
Hồ vương chấp nhận sự thật này, hơn nữa nhanh chóng xóa tan sự bất mãn trong lòng mình.
Toàn tâm toàn ý phục vụ Yêu Đình.
Hồ vương cung kính, dĩ nhiên khiến cho Yêu Hoàng càng thêm hài lòng.