Bằng chứng giết chồng, không thể thắng được truyền thuyết (4)
Sau khi Hồ vương rời đi, Yêu Hoàng nói với Thần Quân: "Yêu Sư trung thành và tận tâm với bổn hoàng, nghe lệnh tuyệt đối. Bổn hoàng tôn trọng Thần Quân, nhưng từ nay về sau Thần Quân đừng có khiêu khích quan hệ giữa Yêu Sư và bổn hoàng nữa, nếu không bổn hoàng sẽ rất mất hứng.”
Thần Quân: "..."
Cũng may bản quân chủ động loại bỏ phân thân thất tình lục dục, bằng không nghe được những lời này của ngươi sẽ bị chết cười lẫn tức chết.
Thật là không biết lòng người tốt mà.
Thần Quân lắc đầu, Hồ Vương chi phối trong truyền thuyết bất khả chiến bại này cuối cùng đã rời đi, Thần Quân cũng không tiếp tục cãi nhau với Yêu Hoàng nữa.
Số trời đã định. Yêu Hoàng mắt mù, hắn ta đã nhắc nhở đến mức độ này, Yêu Hoàng vẫn không tin, vậy hắn còn có biện pháp nào sao?
Kệ ông ta thôi.
Chờ đến lúc ông ta bị thực tế đánh tơi tả là được.
Thần Quân chẳng muốn quan tâm về Hồ Vương nữa.
Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Tây Đại Lục.
Bản quân ở thế gian xây dựng kế hoạch để làm nên nghiệp lớn, bắt đầu đồ sát từ những tiểu thần ở phía Tây Đại Lục trước.
"Đừng lại."
"Các ngươi vậy mà có thể từ Đại Tam Giác Ma Quỷ đi ra?"
"Không vội giết, bản thần phải nghiên cứu kỹ một chút, bọn họ rốt cuộc có nội tình gì."
Một đoàn người và yêu tộc đi không được bao lâu, đã bị quân đội tuần tra ở Tây Đại Lục phát hiện, nhanh chóng dẫn một thần minh của Tây Đại Lục tới.
Mặc dù thần minh và bên trên Tây Đại Lục đều đoán chắc chắn rằng quân đội Đại Càn và yêu tộc tinh nhuệ khi đi vào Đại Tam Giác Ma Quỷ sẽ chết chắc, nhưng bọn họ cũng không hoàn toàn bỏ qua việc lục soát.
Ở bên ngoài hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ, bọn họ vẫn bố trí đầy đủ tuyến cảnh giới.
Vì vậy, bọn họ mới có thể nhanh chóng phát hiện ra bọn họ rời khỏi Đại Tam Giác Ma Quỷ.
Hơn nữa còn có thần minh đang nhanh chóng chạy tới.
Đối với những sinh linh có thể thoát khỏi Đại Tam Giác Ma Quỷ, dĩ nhiên thần minh cũng thấy hứng thú, chuẩn bị tự mình nghiên cứu.
Cho đến khi thần minh thấy được Thần Quân.
Thấy được Thần Quân mỉm cười với thần mình.
Và rồi...
Đàm Tiếu Sát Thần.
Trời long đất lở.
Tây Đại Lục mâu thuẫn nội bộ.
Mà ở một hướng khác của Tây Đại Lục.
Vẻ mặt Đấu Chiến Phật giật mình, nhìn về phía phương xa.
"Đại sư huynh, làm sao vậy?"
Một Kim Thân La Hán nhìn theo tầm mắt của Đấu Chiến Phật, nhưng không phát hiện ra gì cả.
Chỉ có điều vẻ mặt của Đấu Chiến Phật có phần nghiêm trọng.
Trên người cũng nổi lên ý chí chiến đấu.
"Hơi thở thật mạnh mẽ, ở Tây Đại Lục vậy mà cũng có một người mạnh như vậy sao."
"Người mạnh? Mạnh cỡ nào?”
Đấu Chiến Phật vui vẻ nói: "Có lẽ so với lão Tôn con bây giờ còn mạnh hơn.”
Công Đức Phật giật mình.
"Người này là thần thánh phương nào? Thậm chí có thể mạnh hơn cả ngươi.”
Tuy rằng thực lực bây giờ của Đấu Chiến Phật chưa khôi phục toàn bộ, thế nhưng trên trời dưới đất người có thể mạnh hơn Đấu Chiến Phật bây giờ trong mắt Công Đức Phật cũng không có mấy người.
Sao bọn họ lại may mắn như vậy, gặp được người như thế này?
Không khoa học.
Đấu Chiến Phật nói: "Hơi thở có phần quen thuộc, giống như bạn cũ của ta. Không quan trọng, sớm muộn gì cũng sẽ biết. Sư phụ, lần này chúng ta đi về phía Tây, thật đúng là vô cùng đặc sắc.”
Ý chí chiến đấu của Đấu Chiến Phật càng lúc càng cao.
Hắn ta không phát hiện, Công Đức Phật cũng thế, các cao tăng phật môn khác đi về phía Tây truyền kinh cũng vậy, thứ lấp lóe trong ánh mắt không phải hưng phấn hay ý chí chiến đấu.
Mà là vô cùng mệt mỏi.
Dù sao bọn họ cũng không phải Đấu Chiến Phật.
Không lấy chiến đấu làm niềm vui.
Phật môn đến Tây Đại Lục là để truyền kinh, tranh giành tín ngưỡng, chứ không phải phát động chiến tranh như Công Đức Phật.
Cho đến nay, mặc dù phật môn đã có danh tiếng, nhưng chiến lược và ý định đã hoàn toàn thất bại.
Điều này khiến cho tất cả trên dưới phật môn hết đường xoay xở.
Các vị cao tăng lãnh đạo đang lên kế hoạch thay đổi.
Nhưng Đấu Chiến Phật... Đã hoàn toàn say sưa trong ý chí chiến đấu.
"Sư phụ, mô hình xã hội của Tây Đại Lục có vấn đề lớn. Chúng sinh đều khổ, bị thần minh nô dịch tín ngưỡng, bị quý tộc nô dịch huyết mạch, bị thương nhân nô dịch cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, vô tri vô giác, không nhìn thấy hy vọng. Tây Đại Lục cần phải thay đổi, chúng ta phải thay chúng sinh Tây Đại Lục sáng tạo ra thế giới Tây Thiên Cực Lạc, chứ không phải Luyện Ngục Vĩnh Hằng. Phật tổ từ bi, chúng ta đến đúng nơi rồi.”
Đấu Chiến Phật một gậy đập chết một người mạnh muốn đánh lén Công Đức Phật, không chút kiêng nể tỏa ra hơi thở người mạnh của mình.
Nhìn thấy uy lực vô biên, Phật pháp và thực lực của Đấu Chiến Phật càng lúc càng được nâng cao, Công Đức Phật... Thấy hơi đau đầu.
Một vị Kim Thân La Hán tới gần Công Đức Phật, thấp giọng nói: "Công Đức Phật, cấp cao Tây Đại Lục phái người tới bàn bạc với Phật môn chúng ta, muốn chuộc lại một cao thủ trước đó bị chúng ta bắt làm tù binh, cũng bằng lòng trả giá nhất định để thể hiện thành ý, ý ngài như thế nào?”
Công Đức Phật lại nhìn thoáng qua Đấu Chiến Phật oai phong lẫm liệt ở giữa không trung, cười khổ nói: "Đều là chiến lợi phẩm Đấu Chiến Phật, ta có tư cách gì để giải quyế chứ?”
Kim Thân La Hán thấp giọng nói: "Ngài là sư phụ của Đấu Chiến Phật, đương nhiên là do ngài quyết định.”