Tây Du Ký (3)
Cơ Soái hỏi: "Thần Quân không có chút tin tưởng nào với phần thắng của Yêu Hoàng trong cuộc chiến với Thần Hậu sao?"
Thần Quân cảm khái nói: "Cho dù là một chọi một, Yêu Hoàng lười nhác cũng không phải là đối thủ của Thần Hậu vô cùng nhiệt tình, huống chi bên phía Yêu Hoàng còn có Hồ vương cản trở. Ngay từ đầu, kết quả của cuộc chiến này đã được định trước. Bản quân chỉ hy vọng Yêu Hoàng không nên thất bại quá thảm hại, cũng nên kiên trì một chút, như vậy bản quân còn có thể giúp ông ta nhiều hơn một chút.”
Yêu Hoàng cũng có thể giúp hắn ta tranh thủ một khoảng thời gian để phát triển.
Đối với loại tranh đấu cao cấp này, Cơ Soái tỏ vẻ các ngươi cao hứng là tốt rồi.
Bây giờ Đại Càn cũng không tham dự được.
Cơ Soái quan tâm đến việc tiến công quân đội Tây Đại Lục hơn.
Hắn ta biết nhất định Thần Quân sẽ không hướng về phía quân đội bình thường của Tây Đại Lục, cho nên chủ động nói: "Thần Quân, chờ sau khi lên bờ, chúng ta mỗi người phải đi một ngả. Nếu Thần có yêu cầu, sau này cứ cho người thông báo với ta một tiếng. Thần Quân có ân cứu mạng với Cơ mỗ, Cơ mỗ nhất định tìm cơ hội báo đáp."
Mấy lời báo ân của Cơ Soái một chữ Thần Quân cũng không tin.
Hắn ta không cảm thấy mình có ân với Cơ Soái.
Dù sao trong Đại Tam Giác Ma Quỷ, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, không thể nói là đơn phương bố thí.
Thần Quân chỉ nói: "Chúc Cơ Nguyên Soái một đường thuận buồm xuôi gió, ta tin nhất định chúng ta sẽ có ngày gặp lại nhau ở Đại Càn."
Trong lòng Cơ Soái giật mình, nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ thản nhiên nói: "Bản soái cũng rất chờ mong."
Chỉ là sau này nếu có gặp nhau ở Đại Càn, thì không biết là địch hay là bạn thôi.
Cơ Soái nhìn Thần Quân một cái, thầm nghĩ chỉ sợ là khả năng cao sẽ là kẻ địch.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng không ảnh hưởng đến sự hợp tác ăn ý của họ bây giờ.
Những điều trong tương lai, ai sẽ nói trước được đây?
......
"Chuyện tương lai, ai nói trước được đây?"
Người nói chuyện là một sứ giả của phật môn.
Tai to mặt lớn.
Vẻ ngoài trông rất bình thường.
Đối tượng mà hắn ta nói chuyện là Đấu Chiến Phật.
"Đại sư huynh, ta không tin Phật, ngươi ngăn ta cũng vô dụng."
"Ngươi..."
Đấu Chiến Phật cầm gậy muốn đánh vị sư đệ tùy tiện này một trận.
Bọn họ đều là những người truyền kinh của Phật môn.
Ở Phật môn cũng đều được nhận sự chỉ điểm của Công Đức Phật.
Cho nên trên lý thuyết thì xem như không có quan hệ sư huynh đệ.
Trên đoạn đường này, Đấu Chiến Phật cùng mấy vị sư đệ khác kết thành tình cảm sâu đậm, tuy rằng phần lớn thời gian hắn ta đều ở phía trước xung phong chiến đấu.
Nhưng Đấu Chiến Phật là một con khỉ rất chân thành.
Nếu là người một nhà, vậy đương nhiên ta phải che chở ngươi.
Thật không may.
Truyền kinh được một nữa.
Truyền kinh còn chưa thành công, Nhị sư đệ tùy tiện của hắn lại vì một nữ nhân mà muốn tách ra khỏi đội ngũ truyền kinh.
Hơn nữa, hắn ta còn muốn phản bội lại Phật môn.
Trong nháy mắt Đấu Chiến Phật lửa giận ngút trời.
Nhưng bị một vị La Hán chặn lại.
"Đại sư huynh, huynh giết Nhị sư huynh cũng vô dụng. Phật môn của chúng ta đến và đi tự do, chưa từng trói buộc tín ngưỡng của con người. Không tin chính là không tin, huynh có thể đánh chết Nhị sư huynh, nhưng cũng không thể cưỡng ép Nhị sư huynh tiếp tục tin Phật."
Cả người Đấu Chiến Phật run lên.
Vị La Hán này, cũng là một thành viên trong đội ngũ truyền kinh của bọn họ.
Bình thường rất thành thực, vô cùng trầm tĩnh.
Là đại biểu điển hình nhẫn nhục chịu khó trong mắt bọn hắn.
Hơn nữa từ trước đến nay vẫn luôn là hắn nói gì nghe nấy, cung kính có thừa.
Đấu Chiến Phật không nghĩ tới, người đàn ông ngày thường thành thực này, vậy mà lại đứng ra phản đối hắn ta.
"Tam sư đệ, ý của đệ là gì?" Đấu Chiến Phật có một loại dự cảm không lành.
Tam sư đệ nghênh đón ánh mắt phẫn nộ của Đấu Chiến Phật, bình tĩnh trả lời câu hỏi Đấu Chiến Phật: "Đại sư huynh, ta cũng không tin Phật."
Đấu Chiến Phật lùi lại một bước, cả người như bị sét đánh.
Công Đức Phật vẫn luôn đứng nghe ở bên cạnh cũng đứng ngồi không yên.
"Các ngươi đây là muốn phản bội Phật môn?" Công Đức Phật chất vấn.
Nhị sư đệ nhìn Công Đức Phật đang phẫn nộ chất vấn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
"Sư phụ, ta gọi ngài một tiếng sư phụ. Ngài nói ta phản bội Phật môn? Chẳng lẽ không phải ngược lại sao?"
Công Đức Phật nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"
"Ta không phản bội Phật môn, mà là Phật môn phản bội ta." Nhị sư đệ trầm giọng nói: "Ta tin Phật, nhưng Phật lại làm cho ta thất vọng."
"Nói bậy nói bạ." Công Đức Phật giận dữ.
Tam sư đệ sâu kín nói: "Thật sự là nói bậy nói bạ sao? Sư phụ, ma thú lần trước phạm phải tội sát nghiệt vô biên bị đại sư huynh bắt được kia, bây giờ đang ở đâu?"
"Ngươi... Ta..." Công Đức Phật không nghĩ tới Tam sư đệ lại gây khó dễ từ nơi này, trong lúc nhất thời cứng họng: "Rất nhiều chuyện không đơn giản như các ngươi nhìn thấy."
"Đương nhiên không đơn giản."
Tam sư đệ cười lạnh một tiếng, khí chất người thành thật không còn sót lại chút nào.
Hắn ta cũng lười phản ứng lại Công Đức Phật mà nhìn về phía Đấu Chiến Phật.
"Đại sư huynh, trong những người chúng ta, chỉ có ngươi là ngu ngốc nhất, chỉ có ngươi đang liều mạng dốc hết toàn lực hàng yêu phục ma."
Đấu Chiến Phật: "..."
Tam sư đệ tiếp tục nói: "Đại sư huynh, trong những người truyền kinh của Phật môn chúng ta, sức chiến đấu của huynh tất nhiên là mạnh nhất, nhưng huynh thật sự cho rằng ta với Nhị sư huynh là hai phế vật sao?"