Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1796 - Chương 1796. Tây Du Ký (2)

Chương 1796. Tây Du Ký (2) Chương 1796. Tây Du Ký (2)

Tây Du Ký (2)

"Thần Quân, ngài làm cái gì vậy?"

Thần Quân nghiêm túc tỏ vẻ nói: "Xoay một chút, cầu may mắn."

Triệu Vân không còn gì để nói: "… Sao ngài vẫn còn tin điều này thế?"

Thần Quân: "Bởi vì số mệnh là có thật, mà bản quân rất muốn có. Triệu Tướng Quân, số mệnh của ngươi..."

Thần Quân không nói gì.

Nhưng không cần hắn ta phải nói ra, những người khác bao gồm cả yêu cũng đều hiểu được, số mệnh của Triệu Vân chắc chắn không bình thường.

Triệu Vân cố gắng nói: "Số mệnh hư vô mờ ảo, chúng ta vẫn nên làm đến nơi đến chốn, phải biết rằng thành công đều do người làm."

"Triệu Tướng Quân nói rất đúng."

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Sau đó ngay cả Đại Tổng Quản cũng không nhịn được đến xoay ghế của Triệu Vân.

Cơ Soái cũng đi theo xoay một chút.

Triệu Vân lấy tay che mặt, không đành lòng nhìn thẳng

Yêu Hoàng tạo dáng xong, phát hiện căn bản không có bao nhiêu người để ý tới ông ta, ngược lại phần lớn mọi người đều chạy tới bái lạy Triệu Vân, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.

Chỉ có điều Yêu Hoàng không dám nổi giận với Triệu Vân.

Bởi vì dù ông ta không biết số mệnh của mình lợi hại bao nhiêu, nhưng ông ta biết số mệnh của Triệu Vân lợi hại đến nhường nào.

Người giống như Triệu Vân, hiển nhiên rất thích hợp được bái lạy.

Đối địch với nàng ta?

Ha ha.

Yêu Hoàng thầm nghĩ bản hoàng lại không ngốc.

Nhưng mà sau khi giết chết đảo Trung Địa, mục đích lần này Yêu Hoàng đi về phía Tây đã đạt được.

Cho nên ông ta lại có ý định muốn rời đi một lần nữa.

"Thần Quân, Cơ Trường Sinh, tâm nguyện của bản hoàng đã hoàn thành, sẽ không cùng các ngươi đặt chân lên Tây Đại Lục nữa."

Không cho Thần Quân với Cơ Soái có cơ hội thuyết phục mình, Yêu Hoàng tiếp tục nói: "Bản hoàng sẽ không mang đi toàn bộ quân tinh nhuệ của Yêu Đình, đến thì cũng đã đến, nếu muốn cùng bản hoàng trở về Yêu Đình thì trở về, còn nếu muốn xông xáo ở Tây Đại Lục, bản hoàng cũng không ngăn cản. Nếu Thần Quân và Cơ Nguyên Soái có thời gian rảnh rỗi, hy vọng có thể chăm sóc cho huynh đệ tỷ muội yêu tộc của ta một chút, bản hoàng vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ báo đáo."

Nghe Yêu Hoàng nói đến mức này, Thần Quân và Cơ Soái dễ dàng biết Yêu Hoàng đã quyết định rời đi.

Lúc đầu Yêu Hoàng muốn đi về phía Tây, chính là muốn sớm diệt trừ cường địch đảo Trung Địa có tư cách kế thừa Yêu Đình trong tương lai. Bây giờ mục đích đạt được, không muốn tiếp tục dính líu vào cũng là chuyện bình thường.

Huống chi bây giờ Thần Quân đã hạ phàm.

Nước ở Tây Đại Lục trong nháy mắt sâu không thấy đáy.

Yêu Hoàng cảm giác ông ta vẫn chưa chắc đã nắm chắc được.

Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cũng không phải có tật xấu gì.

Cơ Soái từ bỏ việc thuyết phục Yêu Hoàng, quyết đoán nói: "Đại Càn với Yêu Đình là đồng minh, tất nhiên bản soái sẽ bảo vệ đồng minh của mình, Yêu Hoàng cứ yên tâm đi."

Thần Quân cũng gật gật đầu.

Sự chú ý của hắn ta vốn dĩ không ở trên người mấy tiểu yêu.

Cũng không có ý định nắm Yêu tộc trong tay.

Cho nên hắn ta với Yêu Hoàng không có xung đột lợi ích.

Thần Quân chỉ nhắc nhở: "Yêu Hoàng, cẩn thận Thần Hậu... và Hồ Vương."

Hồ vương còn chưa rời đi oán hận trừng mắt nhìn Thần Quân, bà ta rất đánh nhau với Thần Quân một trận, nhưng bà ta đánh không lại.

Hồ vương chỉ có thể lập lời thề ở trong lòng, bản vương nhất định sẽ cố gắng dốc lòng xây dựng Yêu Đình, làm nên sự nghiệp lớn, đánh vào mặt của Thần Quân.

Thực lực mạnh cũng rất đáng gờm đấy.

Nhưng mà mắt ngươi bị mù.

Yêu Hoàng nghe thấy lời nhắc nhở của Thần Quân cũng không biết nên nói gì.

"Thần Quân, ngươi hiểu lầm Yêu Sư rất sâu… Quên đi, ái khanh cũng không cần tức giận. Thần Quân còn chưa hiểu rõ ngươi, chờ hắn hiểu ngươi, sẽ..."

Thần Quân cắt ngang lời của Yêu Hoàng, nói: "Chờ bản quân hiểu rõ Hồ vương, sẽ làm cho hiểu lầm của ta với nàng ta càng sâu sắc hơn."

Hồ Vương tức giận cả người phát run.

Yêu Hoàng cũng quyết đoán ngậm miệng.

Sự hiểu lầm này, ông ta không thể giải quyết được.

Vậy thì cứ để nó tiếp tục tồn tại đi.

Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.

Bản hoàng vô cùng yêu tâm với Hồ vương.

Chỉ là chỗ Thần Hậu, quả thực phải chú ý hơn, để tránh đi vào vết xe đổ của Nguyên Minh chủ với Thần Quân.

Lời của Thần Quân, Yêu Hoàng chỉ nghe lọt được một nửa.

Sau đó quyết đoán từ biệt.

Nhìn bóng lưng Yêu Hoàng đi xa, Thần Quân thở dài sâu kín.

Cơ Soái nghe ra bên trong sự thở dài của Thần Quân có chút phức tạp, chủ động hỏi: "Thần Quân đang thở dài cái gì?"

Thần Quân nói, "Bổn quân thấy được Yêu Hoàng sự tin tưởng của Yêu Hoàng với Hồ Vương trước sau như một."

Cơ Soái gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, người Yêu Hoàng tín nhiệm nhất chính là Hồ vương."

Thần Quân lại thở dài một lần nữa: "Cơ Nguyên Soái, vận khí của Đại Càn các ngươi thật sự rất tốt."

Cho nên bản quân mới lựa chọn gia nhập Đại Càn của các ngươi, chứ không phải gia nhập Yêu ĐÌnh.

" Vì cớ gì mà Thần Quân nói ra lời này?" Cơ Soái hỏi.

Thần Quân nói: "Có Hồ vương ở Yêu Đình giúp các ngươi, nếu có một ngày Đại Càn đối địch với Yêu Đình, sao Đại Càn lại không thể thắng?"

Cơ Soái: "..."

Cái mức độ nhục mạ này dường như có phần quá đáng.

Nhưng mà vì sao nghe vào lại thấy có vẻ hợp lý như vậy chứ?

"Mà thôi, Yêu Hoàng muốn tìm chết, ngăn cũng không ngăn được, hy vọng ông ta có thể chống đỡ thêm một trận nữa trong tay Thần Hậu." Thần Quân nói.

Bình Luận (0)
Comment