Tây Du Ký (5)
Vốn dĩ hắn ta không đặt cái gọi là chí cao thần minh của Tây Đại Lục ở trong lòng.
Cái gì gọi là chí cao thần minh?
Chẳng qua cũng chỉ là những kẻ thất bại trong cuộc cạnh tranh ngày xưa ở trên trời mà thôi.
Đại Tổng Quản thậm chí không hiểu vì sao Thần Quân lại coi trọng nơi này như thế.
Theo hắn ta thấy, nếu cho hắn ta tu dưỡng tình trạng cơ thể tốt, một mình hắn ta cũng đủ khả năng san bằng tòa Thần Sơn này.
Đối với lần này, Thần Quân không làm như vậy.
Mà hắn ta đích thân đến đây.
Hơn nữa, thể hiện thái độ hết sức thận trọng.
"Quân thượng, ngài đang kiêng kỵ cái gì?"
Thái độ cẩn thận của Thần Quân khiến Đại Tổng Quản nhìn không hiểu.
Thần Quân không trả lời lời Đại Tổng Quản mà dùng ánh mắt dò xét nhìn chăm chú vào đỉnh cao nhất của Tây Đại Lục, thật lâu cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Thần Quân mới chậm rãi mở miệng: "Bút tích nghịch thiên đến cỡ nào."
Cả mặt Đại Tổng Quản toàn dấu chấm hỏi.
"Ngọn núi này không phải là núi hình thành một cách tự nhiên, mà là núi do con người tạo ra, so với sức mạnh to lớn của trời đất càng thêm vĩ đại."
Thần Quân nói một câu khiến Đại Tổng Quản giật mình.
"Quân thượng, sao ta lại không nhìn ra?"
"Không chỉ ngươi không nhìn ra, bản quân cũng không nhìn ra. Hóa ra thứ được tạo ra, không chỉ là núi."
"Không chỉ là núi?"
"Còn có thần."
Trên trán Thần Quân xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.
Mà Đại Tổng Quản sau khi hiểu được lời của Thần Quân, hai chân trong nháy mắt mềm nhũn.
Thiếu chút nữa hắn ta bị hù chết.
Sau khi Thần Quân dứt lời, một thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Bái kiến quân thượng."
Ánh mắt Thần Quân rơi vào trên người Thần Vương.
Thần Vương, vua của các vị thần ở Tây Đại Lục.
Đã từng giương cờ tạo phản trên bầu trời, lá cờ rõ ràng phản đối hắn ta.
Sau đó bị hắn ta không chút do dự đàn áp.
Sau đó, Thần Vương đã đào tẩu xuống hạ giới.
Thời điểm ở trên trời, Thần Quân chưa bao giờ để Thần Vương trong lòng.
Người có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, là Thần Hậu, là Ma Quân, là Đấu Chiến Phật, cho tới bây giờ cũng không phải Thần Vương.
Hắn ta thậm chí còn không nhìn thấy Thần Vương.
Hôm nay, hắn ta thấy được Thần Vương.
Nhìn rất sâu.
Trong một thời gian dài.
Sau đó, Thần Quân mỉm cười.
Nụ cười tràn đầy mỉa mai và tự giễu.
"Thì ra trước kia mắt bản quân lại vụng về như thế, cái gì cũng không nhìn ra. Hóa ra ngay cả ngươi, cũng là do chế tạo ra."
Thần Vương tâm phục khẩu phục: "Ánh mắt quân thượng như đuốc, ta không thể sánh bằng."
Có thể nhìn thấu được điểm này, đương nhiên Thần Quân rất giỏi.
Phải biết rằng, Ngụy Quân cũng từng tới Tây Đại Lục.
Lúc ấy Ngụy Quân không nhìn thấu được điểm này.
Đương nhiên, trong mắt Ngụy Quân không có bọn họ, cho nên căn bản sẽ không dụng tâm quan sát bọn họ.
Nếu như Ngụy Quân dừng tầm mắt lại một chút, bí mật của bọn họ cũng đã sớm bại lộ.
Thế nhưng trên thế gian này không có nếu như.
Cho nên Thần Quân có thể nhìn thấu thân phận của bọn họ, Thần Vương vô cùng bội phục.
Thần Quân lại tự giễu nói: "Bản quân bị che mắt đến nay, nếu coi ánh mắt sáng như đuốc, cũng quá trào phúng."
"Quân thượng quá mức khiêm tốn rồi, trước kia ngài không nhìn thấu bí mật của ta, là bởi vì thực lực của ngài không đủ. Hiện tại có thể nhìn thấu, chứng tỏ thực lực của ngài càng ngày càng tăng lên." Thần Vương cúi đầu cao quý, tỏ vẻ khâm phục với thần phục: "Đến cảnh giới của quân thượng, vậy mà còn có thể tiến thêm một bước, quả thực khiến ta vô cùng khâm phục."
Thần Quân không bị ảnh hưởng bởi lời nịnh hót của Thần Vương.
Hắn ta chỉ cảm thấy chấn động mạnh mẽ.
Chút thực lực này của Thần Vương, hắn ta vẫn không để vào mắt.
Thế nhưng hắn ta không tạo ra được loại thực lực cao thủ giống như Thần Vương.
Hắn ta tách thất tình lục dục ra ngoài, sức mạnh của phân thân thất tình lục ở trần gian căng hết cõ cũng chỉ tương đương với một thần minh mà thôi.
Khoảng cách chênh lệch với Thần Vương vẫn rất lớn.
Càng không cần phải nói, không chỉ có Thần Vương được tạo ra, ngoài ra còn có thần minh của cả Tây Đại Lục.
Đây là sức mạnh đến cỡ nào?
"Bản quân đúng là ếch ngồi đáy giếng, hôm nay mới biết thế nào là một thằng hề." Thần Quân chậm rãi nói: "Nếu bản tọa đã tự chui đầu vào lưới, không biết người dau lưng ngươi có thể hiện thân để gặp mặt hay không, để bản quân chết một cách rõ ràng."
Trong lòng Đại Tổng Quản trầm xuống.
Vậy mà Quân thượng đã có suy nghĩ sẽ chết trong lòng, hơn nữa đã tiếp nhận vận mệnh này.
Bất quá Đại Tổng Quản nghĩ đến nếu như thần minh của toàn bộ Tây Đại Lục đều bị tạo ra, vậy quân thượng tiếp nhận thất bại vận mệnh quả thật vô cùng bình thường.
Dĩ nhiên Thần Quân rất mạnh, nhưng muốn làm được chuyện này thì chắc chắn không thể được.
Loại chênh lệch này lớn đến mức đã không còn bất cứ kỳ tích nào có thể nói.
Đại Tổng Quản cũng tuyệt vọng.
Nhưng câu trả lời của Thần Vương lại cho bọn họ một sự bất ngờ.
"Giờ phút này Quân Thượng rời đi, có thể bình yên vô sự." Thần Vương nói: "Chủ nhân có việc quan trọng khác phải làm, sẽ không giáng tội quân thượng, quân thượng có thể rời đi."
Đại Tổng Quản quả thực rất vui.
Đây thực sự là một niềm vui bất ngờ.
Thần Quân cũng vô cùng ngoài ý muốn.
Vừa rồi Đại Tổng Quản đoán không sai, trong lòng hắn ta đã có suy nghĩ sẽ chết.
Bởi vì hắn ta đứng đủ cao, hắn ta hiểu được cần phải có sức mạnh mạnh mẽ như thế nào mới có thể làm được những điều này.