Tây Du Ký (6)
Đó tuyệt đối không phải là thứ mà hắn ta có thể chống lại.
Cho dù có một kỳ tích xảy ra cũng vậy.
Cho nên, Thần Quân chỉ muốn chết một cách rõ ràng.
Nhưng Thần Vương lại nguyện ý mở ra một con đường, thả cho hắn ta một con đường sống.
Thần Vương khoan dung độ lượng như vậy sao?
Đùa cái gì chứ?
Người cường đại sau lưng rất dễ nói chuyện à?
Có khả năng là vậy.
Nhưng còn có một khả năng khác.
Thần Quân nghĩ đến Thần Hậu.
Đằng sau Thần Hậu, hình như cũng có một vị thần cường đại tồn tại một cách bí mật.
Mà thái độ của vị thần kia đối với Thần Hậu vẫn luôn nuôi thả.
Theo quan sát của hắn ta, cho dù Thần Hậu nửa đường chết yểu, có thể vị thần đó cũng sẽ không để ở trong lòng.
Đối phương có thể nâng đỡ một Thần Hậu, hoàn toàn có thể nâng đỡ thêm một Thần Vương chứ?
Nếu như suy đoán này cưa hắn ta là sự thật...
Ánh mắt Thần Quân dần dần sáng lên.
Thật ra hắn ta cũng không chắc chắn suy đoán của hắn ta có đúng hay không.
Nhưng trong một cuộc chiến đấu tranh giành, vốn sẽ không có tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Nếu đã thấy được khả năng sống sót và con đường phía trước, đương nhiên sẽ dùng hết sức lực đánh một trận.
Thần Quân nở nụ cười.
"Người mà ngươi gọi là chủ nhân, có phải vốn dĩ không quan tâm tới những người hầu như các ngươi hay không?"
Sắc mặt Thần Vương không thay đổi, mỉm cười nói: "Quân thượng, ngài đang khiêu khích chủ nhân sao?"
Thần Quân cũng mỉm cười trả lời: "Nếu vị chủ nhân cường đại này thật sự đặt các ngươi ở trong lòng, bây giờ bản quân đã sớm chết rồi. Có thể tạo nên sự sống của đồ vật, hay là thần, nếu muốn đánh chết bản quân, vốn dĩ không cần phí tâm tư lẫn tinh lực gì cả. Đến bây giờ bản quân vẫn còn sống, chỉ có thể nói rõ một chuyện - hắn ta vốn dĩ không thèm để ý đến sống chết của các ngươi."
"Đương nhiên bản quân sẽ không mạo phạm đến Thần, bất kể ý đồ của Thần là gì, bản quân vẫn mạnh hơn các ngươi. Các ngươi có thể làm như Thần, bản quân có thể làm càng tốt hơn, hơn nữa cũng rất sẵn sàng phục vụ, cống hiến sức lực cho Thần."
"Bản quân nghĩ, nhất định Thần cũng hy vọng thủ hạ của mình tăng cường sức mạnh hơn một chút."
"Cho nên, ngươi lựa chọn đầu hàng? Hay là chọn cái chết?"
Thần Vương thu hồi nụ cười của mình, trầm giọng nói: "Quân thượng, ngài đang đánh cược mạng sống của mình đấy."
"Không sai." Thần Quân thản nhiên trả lời: "Bản quân cùng ngươi đánh cược, ngươi có dám đánh cược hay không?"
Đại Tổng Quản muốn mở miệng khuyên bảo Thần Quân lui một bước.
Làm như vậy thật sự quá mạo hiểm.
Rõ ràng lùi một bước là có thể thấy trời cao biển rộng.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Thần Quân, lời nói đã đến bên miệng của Đại Tổng Quản lại nuốt vào một lần nữa.
Làm Đại Tổng Quản của Thần Quân, nếu trong một chuyện Thần Quân cảm thấy do dư, vậy hắn ta đương nhiên có thể đưa ra đề nghị.
Nhưng nếu Thần Quân đã đưa ra quyết định, việc hắn ta cần làm là kiên quyết chấp hành, mà không phải đi kéo chân Thần Quân.
Đây mới là việc mà Đại Tổng Quản nên làm.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, Đại Tổng Quản yên lặng thả ra khí thế của mình.
Giống như Thần Quân, không kiêng nể chút nào bày ra lực tàn phá của hắn ta.
Nhìn thấy một đôi chủ tớ hung hang như thế này, Thần Vương bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Quân thượng, ta nguyện ý đầu hàng!"
Thật ra hắn ta không muốn.
Nhưng không có cách nào nữa cả.
Không đầu hàng, hắn ta biết Thần Quân thật sự sẽ hạ sát thủ.
Hơn nữa, hắn biết chủ nhân thật sự không quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Đồ vật chết bất cứ lúc nào cũng có thể được phục sinh làm mới, ai sẽ quan tâm chứ?
Hắn ta chỉ có thể tự quan tâm đến bản thân mình thôi.
"Từ nay về sau, Thần Sơn chính là cung điện của quân thượng ở nhân gian."
Thần Vương quỳ gối trước mặt Thần Quân, tỏ vẻ thần phục của mình.
Thần Quân cũng không sinh ra cảm giác thành tựu gì cả, chỉ hít một hơi thật sâu.
Nếu đã biết sau lưng đối phương có một vị thần có thực lực vượt xa mình, vậy làm được những thứ như thế này dĩ nhiên không có gì để tâng bốc lên cả.
Hơn nữa, hắn ta cũng phải điều chỉnh thái độ của mình đối với những vị thần của Tây Đại Lục, thậm chí phải điều chỉnh thái độ đối với toàn bộ Tây Đại Lục.
Dù sao đánh chó còn phải ngó mặt chủ.
Tuy rằng bây giờ Thần Quân đã chắc chắn một huyện, cái người gọi là chủ này căn bản không quan tâm sự sống chết của chó.
Dù đối phương có thể không quan tâm đến chó của mình, nhưng hắn ta lại không thể không nể mặt chủ của chó.
"Đứng lên đi, chúng ta đi nói chính sự."
Thần Quân thay thế vị trí Thần Vương.
Đồng thời nhanh chóng thực hiện vai trò của mình.
"Tôi sẽ không thay đổi mô hình hoạt động ở đây, cũng sẽ không thay đổi cấu trúc trước đây của các ngươi." Thần Quân hứa hẹn.
Nghe Thần Quân nói như vậy, hiển nhiên Thần Vương thở phào nhẹ nhõm, lập tức thể hiện thành ý của mình: "Ý của ngài là phương hướng tiến lên của chúng ta."
Thần Quân do dự một chút.
Thật sự thì hắn ta có ý chí của riêng mình.
Nhưng bây giờ thì phải điều chỉnh kế hoạch.
Chẳng qua nó không phải là chuyện gì xấu.
"Các ngươi trước kia như thế nào, sau này vẫn sẽ như thế. Kể cả Tây Đại Lục, trước kia như thế nào, sau này cũng vẫn sẽ như thế. Bất quá, nếu bản quân lên tiếng, tất cả đều phải nhường đường cho bản quân."