Tây Du Ký (10)
"Vạn Phật Chi Chủ đồng ý lời đề nghị của thần minh Tây Đại Lục, còn cho Bạch Long Mã tự do, để Bạch Long trở về Long cung đổi lấy phản bội của Bạch Long Mã. Lấy lý do truyền kinh thành công thuyết phục Công Đức Phật, hơn nữa trước tiên để cho người thống trị tối cao trên danh nghĩa của Tây Đại Lục phong Công Đức Phật làm ngự đệ, thậm chí toàn lực ủng hộ Công Đức Phật truyền giáo, đổi lấy Công Đức Phật dẫn Đấu Chiến Phật bước vào cạm bẫy.
"Cuối cùng, Vạn Phật Chi Chủ tự mình ra tay, ở sân nhà tỉ mỉ bố trí một tay che trời, trấn áp Đấu Chiến Phật."
Đọc xong câu chuyện của Đấu Chiến Phật, Quân Ức Thiển có phần thổn thức.
"Đoàn đội đi về phía Tây truyền kinh, Nhị sư huynh có kiều thê phú quý; Tam sư đệ trở thành Yêu Vương một phương; Bạch Long Mã trở về Long cung làm Thái tử; Công đức Phật thành ngự đệ, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Phật môn truyền kinh đạt được thành công lớn, có địa vị ngang với nhóm thần minh.
"Tất cả họ đều có một tương lai tươi sáng. "
"Chỉ hy sinh một công thần lớn nhất. "
"Ngụy Quân, ngươi nói buồn cười hay không buồn cười?"
Ngụy Quân buồn bã nói: "Không buồn cười, rất đáng thương."
Lúc trước thấy Đấu Chiến Phật và Công Đức Phật, Ngụy Quân đã thấy rất kỳ quái.
Mọi người ngoài miệng đều hô khẩu hiệu.
Nhưng tất cả mọi người chỉ hô khẩu hiệu.
Sao bọn họ lại có thể thật sự tin tưởng?
Lúc ấy Ngụy Quân cảm thấy hai vị Tôn Phật này nhất định sẽ bị thực tế vùi dập.
Vì thế Ngụy Quân còn cầu nguyện cho bọn họ nhiều lần.
Bây giờ xem ra, mặc dù Ngụy Quân rất dụng tâm cầu nguyện cho bọn họ, nhưng vẫn không thể cứu vãn được vận mệnh của bọn họ.
Hiện thực vùi dập mặc dù muộn nhưng vẫn sẽ đến.
Sự khác biệt là sau khi bị bị hiện thực vùi dập, Công Đức Phật đã chọn một con đường dễ dàng hơn.
Mà Đấu Chiến Phật đầu sắt tiếp tục làm chính mình.
Sau đó đầu rơi máu chảy.
"Nhất định phải cứu Đấu Chiến Phật ra." Quân Ức Thiển vỗ tay nói: "Ngụy Quân, lần này Đấu Chiến Phật thật sự là người của chúng ta. Bây giờ cứu Đấu Chiến Phật ra ra, hắn ta có thể đâm một lỗ thủng vào bầu trời của Tây Đại Lục."
"Vạn Phật Chi Chủ tự mình trấn áp Đấu Chiến Phật, ngươi muốn cứu là có thể cứu sao?" Ngụy Quân nhìn Quân Ức Thiển một cái, nhổ nước bọt nói: "Cơ Soái cũng đâu phải chưa từng thử qua, kết quả còn không phải tự mình rơi vào sao.”
Đúng vậy, Cơ Soái tự mình rơi vào.
Nói một cách chính xác, sau khi Phật môn phản bội, bọn người Cơ Soái ở Tây Đại Lục liền trở thành mục tiêu sống.
Thần minh của Tây Đại Lục ra tay, bọn người Cơ Soái không thể nào là đối thủ.
Lúc đầu nếu có Yêu Hoàng làm hậu thuẫn cho bọn họ, vậy còn có thể đánh.
Đáng tiếc Yêu Hoàng đã rút lui.
Cơ Soái cũng to gan.
Sau khi phát hiện Phật môn phản bội, Cơ Soái phán đoán giống như công chúa Minh Châu, muốn cứu Đấu Chiến Phật ra.
Đấu Chiến Phật đi ra, nguy hiểm và áp lực của bọn họ ngay lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Đáng tiếc.
Phong ấn của Vạn Phật Chi Chủ không phải thứ bọn họ có thể phá.
Ngược lại, Tây Đại Lục dự đoán trước được ý định của Cơ Soái.
Nhưng đây không phải là một vấn đề gì lớn.
"Chúng ta bắt không ít người ở Tây Đại Lục, thậm chí chúng ta còn bắt nhiều hơn. Nếu Tây Đại Lục muốn trao đổi tù binh với chúng ta, Cơ Soái sẽ không sao." Quân Ức Thiển nói: "Vấn đề bây giờ là Tây Đại Lục hình như muốn đàm phán trong hòa bình."
"Giống như bỏ đi mà thôi, Tây Đại Lục đàm phán trong hòa bình, ưu thế của bọn họ bây giờ không nhiều lắm."
Bọn người Cơ Soái tuy rằng rơi vào phong ấn của Vạn Phật Chi Chủ, nhưng thật ra không bị Tây Đại Lục bắt làm tù binh.
Phật môn không hoàn toàn xé rách thể diện với Đại Càn.
Cho nên an toàn của bọn người Cơ Soái có thể được đảm bảo.
Mà bên phía Đại Càn thật sự bắt được rất nhiều quân viễn chinh Tây Đại Lục.
Thậm chí, ngay cả Nữ thần Trí tuệ... Đều rơi vào trong tay Đại Càn, trở thành tù binh của Đại Càn.
Bây giờ Tây Đại Lục đã không còn nắm chắc một hơi nuốt được Đại Càn, ngược lại lợi ích hậu phương chính quốc còn phải phân phối lại.
Dưới tình huống này, tiếp tục giao chiến không còn là ưu tiên của Tây Đại Lục.
Họ phải sắp xếp lại các vấn đề ở chính quốc trước, một lần nữa phân chia lại lợi ích của tất cả các bên.
"Cho nên, bây giờ chứng ta muốn cứu Đấu Chiến Phật ra, chứng tỏ chúng ta không có thành ý đàm phán trong hòa bình, rất có thể Tây Đại Lục sẽ khai chiến với chúng ta một lần nữa." Ngụy Quân nhìn về phía Quân Ức Thiển: "Bây giờ Đại Càn chúng ta thật sự muốn tiếp tục giao chiến sao?"
Quân Ức Thiển lắc đầu.
Thật sự để nói thi tình hình lúc này của Đại Càn so với Tây Đại Lục tốt hơn thật.
Nhưng sức sản suất của Đại Càn quá thấp.
So với Tây Đại Lục càng cần nghỉ ngơi dưỡng sức hơn.
Bây giờ Đại Càn cần chủ yếu là thời gian.
Cho nên, Đại Càn cũng muốn đàm phán trong hòa bình.
"Cho nên, bây giờ chưa thể cứu Đấu Chiến Phật ra được." Ngụy Quân thổn thức nói: "Cứu hắn ta, Đại Càn sẽ lại bùng cháy lửa chiến."
"Suy cho cùng, vẫn là Đại Càn quá yếu." Quân Ức Thiển có phần không cam lòng: "Chúng ta còn cần thời gian phát triển."
"Vậy trước hết lấy phát triển làm ưu tiến, với thực lực của Đấu Chiến Phật, cho dù bị trấn áp năm trăm năm cũng sẽ không chết. Ngược lại thời gian bị trấn áp càng dài, phẫn nộ tích lũy sẽ càng lớn. Như vậy một ngày phá được phong thoát ra ngoài, sức mạnh từ sự phẫn nộ mới có thể giúp hắn ta thật sự đâm thủng bầu trời Tây Đại Lục." Ngụy Quân nói: "Chờ là được rồi, ngày đó sẽ không lâu đâu, ngày Đấu Chiến Phật trở thành Bồ Đề cũng sẽ không còn lâu nữa. Ức Thiển, trước tiên chúng ta nên cân nhắc chuyện đàm phán trong hòa bình với Tây Đại Lục đã."