Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (1)
"Vậy thì đàm phán thôi."
Tây Đại Lục phái sứ giả hòa bình sang đàm phán.
Nó thực sự thể hiện được thành ý của cuộc đàm phán hòa bình.
Bên trong triều đình Đại Càn, lúc này giọng nói của chủ hòa đã áp đảo giọng nói của chủ chiến.
Mà Quân Ức Thiển phát hiện, trong triều đình ngoại trừ Ngụy đảng với binh lính tan rã của Đế đảng, lặng yên không một tiếng động mở ra một đảng.
Nàng ta cần thời gian sắp xếp tin tức, xác định đối phương là địch hay là bạn, cũng cần thời gian để Đại Càn chuẩn bị tốt hơn, nghênh đón đợt chiến tranh tiếp theo chắc chắn sẽ bùng nổ.
Cho nên, cuộc đàm phán trong hòa bình giữa Đại Càn và Tây Đại Lục, dưới tình huống song phương cố ý thúc đẩy, tiến hành một cách thuận lợi.
Tây Đại Lục sẵn sàng bồi thường cho chiến tranh.
Đại Càn cũng đưa ra điều kiện đàm phán trong hòa bình.
Hậu phương Tây Đại Lục, cuộc tranh giành tín ngưỡng giữa Phật môn và thần minh nơi chính quốc Tây Đại Lục vẫn chưa lắng xuống.
Bên trong triều đình Đại Càn cũng bắt đầu phun trào dòng nước ngầm.
Mọi người đều biết điều này sẽ không phải là kết thúc cuối cùng, nhưng tất cả mọi người đều hy vọng rằng bây giờ sẽ có hòa bình.
Thần Quân đứng trên đỉnh Thần Sơn, nhìn xuống thế gian, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Thần Vương đứng ở phía sau Thần Quân, trong lòng khâm phụ bày tỏ sự thành kính của mình.
"Quân thượng, tất cả đều phát triển dựa theo ý muốn của ngài. Tây Đại Lục và Đại Càn sắp ký kết hiệp định hòa bình, tình hình ở Tây Đại Lục đã ổn định. Chỉ cần quân thượng có thể khống chế Đại Càn, sau này Đại Càn với Tây Đại Lục đều sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay của ngài."
Thần Quân mỉm cười nói: "Không sai, công lao của ngươi bản quân sẽ nhớ kỹ."
"Đều là quân thượng tính toán không một chỗ sai sót." Thần Vương thán phục nói: "Sứ giả đàm phán của bên phía Đại Càn, một nửa đều là người của ngài sao?"
Thần Quân mỉm cười không nói gì.
Đại cục của Tây Đại Lục đã định.
Tiếp theo đã đến lúc hắn ta đi nhận lấy thắng lợi của Đại Càn.
Sau đó để cho Đại Càn và Tây Đại Lục hợp nhất.
Hai đại lục Đông và Tây, từ nay về sau đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta.
Là hoàng đế trên trời, hạ phầm, hắn ta vẫn là hoàng đế giống như trước.
Khí thế như sơn mãnh hổ.
Thần Quân hăng hái.
Hắn ta đã nắm bắt được thời cuộc.
Sau đó, các vị thần nhìn thấy một bảng xếp hạng xuất hiện trên bầu trời.
Ngay sau đó, Thần Quân nghe được một giọng nói quen thuộc:
"Cuộc chiến Phong Thần, mở!"
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Thần Quân muốn đàm phán hòa bình để Đại Lục phía tây từ bỏ chiến tranh, biến đổi ngầm mà dung hợp vào làm một, toàn bộ đều vận chuyển dưới sự thống trị của hắn ta.
Thần Hậu tỏ vẻ không đồng ý.
Một cuốn Phong Thần Bảng đã phá vỡ mọi tiền đề đàm phán hòa bình.
Bão táp lại nổi lên.
Khuôn mặt của Thần Quân đen như than, sát khí ngút trời.
“Tiện tỳ phá hỏng đại sự của ta.” Thần Quân lạnh lùng nói.
Thần Vương do dự một chút, hỏi: "Quân thượng, chỉ cần chúng ta có thể khống chế cục diện, thực ra vẫn còn có thể duy trì hòa bình chứ.”
“Không thể.” Thần Quân lắc đầu nói.
Đúng vậy, không thể.
"Cuốn Phong Thần Bảng này không phải là thứ mà Thần Hậu có thể lấy ra. Bổn quân có thể địch lại Thần Hậu nhưng không thể địch lại cuốn Phong Thần Bảng này, càng không thể địch lại lòng người và đại thế trong thiên hạ này. Cuộc chiến Phong Thần, chỉ cần thể hiện xuất sắc là có thể lên bảng Phong Thần, một bước lên mây. Loại cám dỗ này, bổn quân có thể lấy gì ra để ngăn cản?”
Thần Vương im lặng không nói gì.
Hắn ta cũng đã nhận ra được.
Cuốn Phong Thần Bảng này, trực tiếp khiến tất cả việc hòa bình đều biến thành bất khả thi.
Đương nhiên về lý luận, đề nghị của hắn ta cũng là đúng.
Nếu Thần Quân có thể khống chế được cục diện, vậy thì hai đại lục đông và tây sẽ có thể duy trì được hòa bình.
Đáng tiếc...
Kể từ khi cuốn Phong Thần Bảng này xuất hiện giữa trời, trong đầu tất cả các sinh linh trên thế giới này đều ý thực được một chuyện:
Trời sinh vạn vật để nuôi dưỡng vạn linh, vậy mà hiện tại đã không chịu nổi gánh nặng.
Đại kiếp nạn đã tới, vạn linh bắt buộc phải ứng phó với kiếp nạn, tất cả đều phải xáo bài lại, để gửi lại cho thiên địa.
Trong lần thiên địa đại nạn này, người biểu hiện xuất sắc sẽ lên bảng Phong Thần, thậm chí không cần để tâm đến thương vong.
Bởi vì chỉ cần sự thể hiện của ngươi trong đại nạn đủ kiệt xuất, sau khi chết vẫn có thể được lên bảng Phong Thần, cùng lắm là đãi ngộ kém hơn một chút so với việc được phong thần khi còn sống, nhưng đồng dạng cũng là một cám dỗ cực lớn một bước lên trời.
Vì vậy, thế gian sao có thể không loạn?
Sự cám dỗ một bước lên trời, sự cám dỗ trường sinh bất tử, sự cám dỗ thành tiên thành tổ...
Khiến sinh linh phàm tục làm sao có thể kháng cự được?
Vì vậy, Thần Vương kiến nghị Thần Quân kiểm soát thế cục, cũng chỉ có thể dừng lại về mặt lý thuyết.
Thần Quân có thể khống chế được thế cục, nhưng lại không khống chế được lòng người.
Huống hồ, Thần Chủ cùng lắm cũng chỉ âm thầm thao túng quyền kiểm soát một bộ phận của hai đại lục đông tây, còn lâu mới có thể làm được loại chuyện một lời nói ra là sẽ được chấp hành nghiêm chỉnh.
So với sự cám dỗ của việc phong thần, mệnh lệnh của Thần Quân không đáng một đồng.
Sau khi Phong Thần Bảng xuất hiện, Thần Quân liền ý thức được điểm này.